Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 43: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (13)

Tin tưởng nàng. Nàng sẽ không lừa hắn.

Vậy được, không gϊếŧ nữa. Kính Trường Sinh tiện tay ném gậy gỗ đi, bực bội như thể không thỏa hiệp.

Gϊếŧ chết tiểu lão đầu nhạt nhẽo này cũng chẳng có ý nghĩa gì, dòng máu chảy trong người hắn khẳng định không nóng hừng hực như của người trẻ tuổi. Hắn nhìn cỗ thân thể này của Lý Tư Niệm, bàn tay trắng nõn mịn màng, hai má mềm mịn, đợi đến lúc cơ thể được hoán đổi trở lại việc gϊếŧ người sẽ rất thú vị.

Máu của nàng nhất định nóng bỏng, ngọt ngào và rất đỏ, khiến người ta say mê.

Nhưng vẫn còn một vấn đề khác, sau khi hoán đổi lại thân thể hắn lại mất hết cảm giác. Vậy sao có thể cảm nhận được sự nóng bỏng và ngọt ngào đó? Kính Trường Sinh gặp khó khăn bắt đầu âm thầm lo lắng.

Nhưng mà Lý Tư Niệm cũng không biết Kính Trường Sinh đang lên kế hoạch gì, nàng hiện tại thậm chí có chút đắc ý. Nếu có thể khiến cho Kính Trường Sinh không gϊếŧ Trương lão bản, như vậy sau khi hoán đổi lại thân thể tất nhiên cũng có thể bảo đảm cho cái mạng nhỏ của mình. Nói cách khác, thiếu niên này có thể nghe hiểu tiếng người có lẽ vẫn còn một chút lương tâm.

Không thể không thừa nhận, nhiều khi nàng có chút tự tin thái quá.

“Báo quan báo quan, ta muốn báo quan!” Trương lão bản run rẩy đứng dậy, chạy ra ngoài khách điếm thần hồn phách lạc.

Cũng không thể để ông ta báo quan, như vậy sẽ rất phiền phức. Đến lúc đó ồn ào lớn Kính Trường Sinh lại tiếp tục nổi điên, tình cảnh kia một tiểu cô nương như nàng làm sao có thể khống chế được?

“Trương lão bản đừng nóng vội, chi bằng chúng ta nói chuyện một chút?”

“Đừng, đừng tới gần ta.” Trương lão bản hình như rất sợ hãi.

“Người bằng hữu này của ta, “nàng ấy” có chút vấn đề.” Lý Tư Niệm chỉ vào đầu: “Đều là di chứng của việc bắt yêu trước kia.”

Trương lão bản núp ở một bên, trừng đôi mắt to vô tội.

“Ngươi xem tóc của “nàng ấy”, chính là bị yêu quái ăn hết. Yêu quái đi theo tóc, ăn hết tủy não người. Bọn ta đang muốn đến kinh thành tìm quốc sư chữa bệnh. Nể tình “nàng ấy” là bệnh nhân ngươi đừng quá so đo.” Lý Tư Niệm bắt đầu đánh bài tình cảm lung tung.

Ôi tội lỗi tội lỗi, đây là tình cảnh gì mà ép buộc học sinh ba tốt phải nói dối.

Nhưng Trương lão bản lại không nghe những lời này: “Nàng ấy đáng thương thì liên quan gì đến ta? Ta phải đi báo quan.”

“Lời này của Trương lão bản nói không đúng rồi, chuyện này có liên quan mật thiết đến ta và ngươi.” Ánh mắt của Lý Tư Niệm kiên định: “Nếu ngươi đi báo quan, có phải nên nói chút đến tiền căn hậu quả không?”

“Ặc…đúng.”