Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 42: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (12)

Nhưng Kính Trường Sinh không để ý tới nàng.

Cái tay đang bị kéo của Kính Trường Sinh đột nhiên giãy giụa thoát ra, một con “dã thú” cầm gậy gỗ nhọn hoắt đánh về phía Trương lão bản.

Đồng tử Lý Tư Niệm đột nhiên co rút hoảng sợ. Thế này quá quá quá đột ngột! Quả nhiên, Kính Trường Sinh không nói đạo lý.

Xung quanh loạn thành một đống, Trương lão bản kêu to vừa la hét vừa né tránh ra xung quanh, cuống quýt kêu mấy tên đàn ông cường tráng đến ngăn Kính Trường Sinh lại.

Làm sao có thể ngăn được.

“Má ơi má ơi, thấy máu rồi.” Trương lão bản run rẩy kịch liệt: “Tiểu thuật sĩ vậy mà dám ở đây làm càn, cần thận ta, ta báo quan!”

Thương nhân giảo hoạt khôn ngoan vào giờ phút này lá gan lại trở nên nhỏ bé.

Mắt thấy cây gậy gỗ nhọn hoắt kia sắp đâm vào bụng Trương lão bản, Lý Tư Niệm nhanh chóng khống chế được Kính Trường Sinh.

Việc hoán đổi cơ thể cũng có một điểm tốt, nàng phát hiện bản thân có sức mạnh phi thường, còn có thể dùng thân thể của Kính Trường Sinh để bao bọc thân thể của mình.

Nếu như không hoán đổi thân thể Lý Tư Niệm tuyệt đối không thể khống chế được Kính Trường Sinh.

Nếu như không hoán đổi thì Kính Trường Sinh sẽ càng mạnh tay, không chừng toàn bộ khách điếm sẽ biến thành tro chỉ với một lá bùa vàng.

Hoán đổi cơ thể tương đương với việc thanh độ cong sức mạnh của Lý Tư Niệm tăng lên đáng kể, thanh sức mạnh của Kính Trường Sinh bị giảm đi một nửa.

“Đừng gϊếŧ ông ta.” Lý Tư Niệm nói.

Đừng dùng thân phận của nàng để gϊếŧ người. Nếu cây gậy gỗ nhọn hoắt kia thực sự đâm vào bụng Trương lão bản, nàng nhất định sẽ gặp ác mộng. Không những thế nàng sẽ gặp rắc rối lớn. Nàng không muốn như vậy.

Lui một vạn bước, tội của Trương lão bản không đến mức chết hơn nữa là bọn họ sai trước. Da mặt của Lý Tư Niệm không dày như vậy, tuy rằng chán ghét tên này nhưng nàng cũng không có quyền quyết định sinh tử của người khác. Sinh tử trong mắt nàng là chuyện đại sự.

“Vì sao?” Kính Trường Sinh dừng tay.

“Bị một cây gậy thô như vậy đâm vào sẽ rất đau.”

Kính Trường Sinh suy nghĩ một lúc: “Chết rồi sẽ không đau nữa.”

“...nhưng chết rồi thì không còn gì nữa.”

“Không còn gì nữa?”

Bị dọa không nhẹ, Lý Tư Niệm không có tâm tư giải thích quá nhiều: “Tóm lại ngươi đừng gϊếŧ hắn.”

Thấy Kính Trường Sinh không nói gì Lý Tư Niệm lại càng sốt ruột, sợ quả bọm hẹn giờ này lại đột nhiên phát nổ.

“Sau này từ từ giải thích với ngươi được không?” Ánh mắt thiếu nữ rất chân thành: “Tin tưởng ta, ta sẽ không lừa ngươi.”