Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 44: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (14)

“Tiền căn này có bao gồm việc ngươi lừa gạt người không? Nếu như ngược dòng về lúc trước, có phải sẽ điều tra ra ngươi là một tay lừa bịp lão luyện không? Đến lúc đó biển hiệu khách điếm của ngươi…”

Nghe thấy thế, Trương lão bản lui về sau mấy bước. Quan này xem ra là không báo được rồi.

Lý Tư Niệm cười cười, nhẹ nhàng nói: “Ấy không đúng. Rõ ràng bây giờ nhìn Trương lão bản vẫn còn khỏe mạnh hoạt bát không bị tổn hại gì, vẫn nên báo quan nói rõ tiền căn hậu quả đi.”

Nàng kéo tay Trương lão bản: “Đi, chúng ta đi báo quan đi!”

“Không không không, không báo quan.” Trương lão bản hoảng sợ trừng to mắt, hất tay Lý Tư Niệm ra: “Không báo, không báo!”

“Không báo nữa.” Lý Tư Niệm kéo dài âm thanh, nàng nhìn ra bên ngoài: “Cũng đúng, trời sắp tối rồi bọn ta cần một nơi để dừng chân.”

“Cái này nếu ngài không chê, khách điếm nhỏ của chúng ta có thể chuẩn bị cho hai vị một gian phòng thượng hạng.” Trương lão bản đau lòng nói.

“Vậy đa tạ ông chủ, ngài quả nhiên là một người tốt thấu tình đạt lý!” Lý Tư Niệm cười nói.

Chờ đã, một phòng?

Nàng đột nhiên phản ứng lại: “Tại sao lại là một phòng?”

“Ôi ngươi còn hỏi được sao!” Trương lão bản sắp khóc đến nơi, chỉ vào Kính Trường Sinh nói: “Người kia bệnh nặng có thể hù chết người, lại còn hai căn phòng, nếu như đột nhiên phát bệnh ta còn có thể tiếp tục buôn bán hay không? Nếu hai ngươi ở chung một phòng thì còn có thể kiềm được.”

Trương lão bản chỉ hy vọng ngày hôm nay có thể kết thúc sớm một chút, hai tôn đại phật này có thể đi sớm một chút. Hiện tại ông ta đã hiểu được một đạo lý không phải khách ngoài nào cũng có thể tùy tiện làm thịt. Đặc biệt là thuật sĩ, đặc biệt là thuật sĩ mặc áo đen buộc tóc đuôi ngựa cao và mặc xiêm y kỳ quái màu xanh trắng cộng thêm tóc ngắn. Hiểu rõ người khác, phải cẩn thận!

Nói ra lý do này Lý Tư Niệm không còn lời nào để nói. Một gian phòng thì một gian phòng, nàng còn lo lắng nếu là hai gian phòng thì tiểu bệnh kiều này sẽ làm chuyện gì đó cổ quái với thân thể của nàng. Nàng phải theo dõi tiểu bệnh kiều!

“Đi thôi, đi ngủ.” Nàng nói với Kính Trường Sinh đang im lặng.

“Ta không muốn ngủ.”

“Ngươi không muốn nhưng thân thể của ta muốn.” Lý Tư Niệm bất lực giải thích: “Ngươi tự mình soi gương xem, dưới mắt của ta cũng xuất hiện quầng thâm rồi, không đáng yêu chút nào!”

“Đáng yêu?” Kính Trường Sinh tùy tiện nhìn vào gương.

Để tăng cảm giác cho không gian, trong khách điếm đặt rất nhiều gương.