Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 36: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (6)

Nhân lúc quả bom hẹn giờ vẫn chưa nổ, Lý Tư Niệm quyết định đấu tranh thêm một lần nữa. Nàng mở túi tote, lấy hai chiếc bánh quy trứng muối kẹo mạch nha ra.

Xé bỏ lớp bọc trong suốt, nhét thẳng vào trong miệng Kính Trường Sinh.

“Ngươi ăn cái này xong rồi hẵng quyết định.”

Bởi vì thật sự quá đói quá mệt, vậy nên vào lúc bánh quy chạm vào môi, nước bọt liền không tự chủ được mà tiết ra.

Đây là món ăn vặt mà Lý Tư Niệm rất thích ăn, nên thân thể của nàng đương nhiên cũng nhớ được.

Kính Trường Sinh chậm rãi nhai, rất im lặng, không nói một câu.

Cái người này hình như rất là kỳ lạ, lúc im lặng thì rất im lặng, mà lúc nổi nóng thì cũng cực kỳ nóng.

“Đây là mùi vị gì?” Hắn hỏi.

Trước giờ đều chưa từng nếm được, tất nhiên là không phân biệt được chua ngọt đắng cay.

“Vị ngọt mặn, bên ngoài là một lớp bánh quy giòn, bên trong có thứ ngọt ngọt hơi dính răng, chính là kẹo mạch nha.” Lý Tư Niệm cười trả lời.

“So với máu thì ta thích cái này hơn.”

Lý Tư Niệm: “...” Cảm ơn trời đất, khẩu vị vẫn nằm ở mức bình thường.

Nàng xé cái còn lại, bỏ vào trong miệng mình. Nhưng lúc đưa vào miệng, nàng lại hối hận.

Thật là khó ăn.

Không phải nói vị khó ăn, mà là không nếm ra được vị gì cả, giống như đang ăn một nắm cát không mùi không vị.

Phụt, nàng lén lút nhổ ra sau lưng Kính Trường Sinh.

“Bởi vì mỗi lần nói ‘gϊếŧ ngươi’ thì trông ngươi đều rất sợ hãi.” Kính Trường Sinh không đầu không đuôi nói.

Sao lại đột nhiên nói chuyện này? Ồ, là vì trả lời câu hỏi lúc nãy của nàng —— Đừng có lấy ‘gϊếŧ ngươi’ ra để uy hϊếp ta mãi.

Bây giờ Kính Trường Sinh đang trình bày nguyên nhân.

“Thật ra ta không hiểu vì sao ngươi lại sợ, chỉ là ta muốn gϊếŧ ngươi thôi mà.” Kính Trường Sinh tiếp tục nói: “Nhưng ngươi rất sợ. Vậy nên đây là một cách rất tốt. Hơn nữa ta sẽ thật sự làm như vậy.”

“Bởi vì gϊếŧ ta thì ta sẽ chết chứ sao!” Lý Tư Niệm nhịn không được nói, nàng thật sự không hiểu nổi tư duy logic của cái tên này.

“Ừm, sẽ chết, rồi sao nữa?”

Rồi sao nữa?

“...” Lý Tư Niệm đột nhiên không biết nên nói gì.

Mọi người đều biết, người bình thường và người không bình thường sẽ không thể giao lưu với nhau một cách bình thường được.

“Đừng có quan tâm chuyện sau đó nữa, ngươi đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi đi cảm thụ nhiều cảm giác khác hơn. Chắc chắn sẽ dễ chịu hơn so với những cảm giác như đau, chóng mặt, mệt, đói.”

“Dễ chịu?”

“Tin ta đi, ta sẽ không lừa ngươi đâu.”