Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 35: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (5)

Nếu nàng ở trong thân thể ban đầu của mình, sống như vậy thì chỉ có nước đưa vào phòng ICU nằm.

Bước nhanh qua Kính Trường Sinh, nàng chặn hắn lại.

Quả nhiên, mau nhìn gương mặt nhỏ nhắn đó trên thân thể của nàng đi, tiều tụy đến chẳng ra làm sao, dưới mí mắt là hai quầng thâm siêu lớn, môi tái nhợt, ngay cả hai má đầy đặn trước đây cũng có dấu hiệu bị hóp lại.

Đm, thân thể của nàng mệt mỏi đến nỗi xấu như vậy!

“Mau dừng lại, thân thể của ta bây giờ cần được nghỉ ngơi.” Lý Tư Niệm chặn trước người Kính Trường Sinh, không hề có ý định tránh ra.

“Tránh ra.” Mặc dù giọng nói của Kính Trường Sinh lạnh lẽo, nhưng vì mệt mỏi quá độ, nên đã rất yếu.

Âm thanh yếu ớt này tiếp thêm cho Lý Tư Niệm dũng khí: “Không tránh! Nếu ngươi đã chiếm lấy thân thể của ta, thì phải biết quý trọng nó.”

“Quý trọng?”

“Đúng vậy, nóng thì phải cởi xiêm y, lạnh thì phải mặc thêm vào, đói thì phải ăn, khát thì phải uống, mệt rồi thì phải nghỉ ngơi.”

Lắc lắc đầu, vẻ mặt Kính Trường Sinh nghi hoặc: “Như vậy lẽ nào không tốt sao? Lòng bàn chân tứ chi còn cả bụng nữa, sẽ cảm thấy đau, cổ họng khô, rất chóng mặt, đôi mắt giống như mở không lên, lúc lạnh lúc nóng, cùng lúc có thể cảm nhận được nhiều loại cảm giác.”

Một loạt mô tả nghe sao mà giống như câu chuyện về cái gì đó, như cái cải nhỏ, ở giữa cánh đồng vàng…

Chuyển từ một thân thể có đặc trưng của không có sự sống sang một thân thể có những đặc trưng của sự sống, khó trách sẽ bị những phản ứng của sự sống cuốn hút. Bây giờ Kính Trường Sinh đã hoàn toàn trở thành một tín đồ cuồng nhiệt của cảm giác.

Đối với điều này, Lý Tư Niệm có thể hiểu được, nhưng không thể chấp nhận được! Không được lấy thân thể của nàng để trải nghiệm!

“Nghe ta nói, cách đây không xa có một cái trấn, chúng ta đến đó nghỉ chân, ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một chút.’

Kính Trường Sinh không để ý đến nàng, tiếp tục đi về phía trước: “Đã nói rồi, chỉ có thể đi theo ta, nếu không sẽ gϊếŧ ngươi.”

Vô cùng cạn lời, Lý Tư Niệm bám mãi không tha chạy lên phía trước, cản bước Kính Trường Sinh: “Tốt xấu gì chúng ta cũng đã ở bên nhau nhiều ngày đêm như vậy rồi, không có chút tình cảm nào sao? Ngươi không cảm thấy cơ thể rất khó chịu sao? Còn nữa, đừng có lấy ‘gϊếŧ ngươi’ ra để uy hϊếp ta mãi.”

Nói xong chỉ thấy Kính Trường Sinh nhíu nhíu mày. Xong rồi, hắn sắp phát nổ rồi.