Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 34: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (4)

Sau đó còn khinh bỉ nhìn nàng một cái: “Thân thể của ngươi rất phiền phức.”

“Hừ! Đừng có nói nữa! Ngươi đi lẹ đi rồi về.” Lý Tư Niệm không muốn thảo luận chủ đề này với hắn. Vừa nghĩ đến chuyện hắn sẽ dùng thân thể của nàng để làm chuyện tư mật, nàng cảm thấy mình xấu hổ đến mức muốn nổ tung.

Nàng vẫn rất cần giữ thể diện.

Không công bằng, quá là không công bằng luôn!

Có người đã từng hỏi nàng một vấn đề: Nếu có một ngày bạn trở thành con trai, chuyện đầu tiên bạn làm sẽ là gì?

Lúc đó hưng phấn, nàng lập tức trả lời: “Tự sướиɠ một trận.”

Bây giờ nàng thật sự đã trở thành con trai rồi, tự sướиɠ? Hahaha, cái thân thể không hề có tri giác này, có sướиɠ nổi không?

Nhìn cánh tay bây giờ của mình, cánh tay của thiếu niên săn chắc mạnh mẽ, hình dáng rất đẹp. Nàng cắn một cái giống như đang trút giận.

Không đau. Không có cảm giác.

Cắn mạnh thêm chút nữa. Vẫn không đau. Không có cảm giác.

Chấp nhận số phận vậy.

Miếng thịt trên cánh tay đó giống như đã sắp bị cắn đứt ra luôn rồi, răng của Kính Trường Sinh thật là lợi hại, tóm lại không giống với hàm răng mà một con người nên có. Miệng vết thương chảy ra một ít máu màu hồng nhạt, có vẻ như lượng hồng cầu trong máu không được cao.

Vết thương đó lành lại rất nhanh, da thịt dường như trở lại trạng thái ban đầu chỉ trong chớp mắt.

Trong lúc đó, Kính Trường Sinh giải quyết xong quay trở lại, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng. Cũng không biết là tại nóng hay là vì nguyên nhân nào khác.

Theo con đường đi càng ngày càng xa, Kính Trường Sinh cũng càng lúc càng ít nói, cuối cùng là hoàn toàn im lặng. Hai người im lặng suốt cả một đêm, cuối cùng vẫn là Lý Tư Niệm mở lời trước.

Không vì lý do gì khác, nàng lo lắng cho thân thể của mình.

Hiện tại đã đi được hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, thân thể của nàng chưa ăn chút gì, chưa uống một ngụm nước, cũng chưa ngủ một phút nào.

Nàng không biết Kính Trường Sinh có cảm thấy đói không, có cảm thấy khát không, có cảm thấy mệt không. Nàng chỉ biết thân thể của mình không phải được làm bằng sắt, không phải là thứ có thể tùy tiện sử dụng.

Ở trong thân thể của Kính Trường Sinh, nàng không có chút cảm giác nào, thậm chí còn không cảm nhận được là mình đang sống, không ngủ không nghỉ không ăn không uống đi hai ngày hai đêm, đối với nàng mà nói căn bản không hề ảnh hưởng chút nào.

Chính vì vậy, nàng cũng đã sắp quên mất nếu người bình thường không ăn không uống không ngủ không nghỉ đi bộ suốt hai ngày hai đêm sẽ bị làm sao.