Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính

Chương 37: Tiếng khóc của chim đỗ quyên (7)

Lý Tư Niệm nhìn sang, ánh mắt rất chân thành, rất tha thiết. Đây là ánh mắt mà Kính Trường Sinh chưa từng thấy qua.

Sẽ không lừa ngươi.

Kính Trường Sinh cảm thấy mình chắc chắn là bị ám rồi, nếu không tại sao hắn lại vô thức gật đầu, sau đó đi theo nàng chứ?

Nhưng Lý Tư Niệm nói sẽ không lừa hắn. Trước ánh mắt chân thành đó, hắn đã tin lời Lý Tư Niệm nói.

Tốt nhất là đừng lừa hắn.

Trấn nhỏ này sầm uất nhộn nhịp, bởi vì trang phục kỳ lạ của “Lý Tư Niệm”, vì vậy mọi người đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng nhìn thấy “Kính Trường Sinh” trong trang phục của người tu đạo thì lập tức đã hiểu ra. Đây chắc chắn là đồng phục của một đạo môn nào đó, không có gì kỳ lạ.

Khách điếm Duyệt Lai là khách điếm lớn nhất ở trấn nhỏ này, cung cấp đồ ăn ngon rượu ngon và nơi ở, Lý Tư Niệm không hề do dự mà chọn khách điếm này.

Thịt cá nhám cắt lát, ruột chim chiên, cua ngâm tương, nghêu sống, pudding rượu, kem bơ xoắn ốc, anh đào chiên…

Nhìn mà hoa hết cả mắt.

Thực đơn được đưa qua, theo như ý của Kính Trường Sinh, là để Lý Tư Niệm gọi món. Kính Trường Sinh lớn đến chừng này rồi, cũng chưa được ăn nhiều món, Lý Tư Niệm không biết hắn thích gì, nên đã gọi toàn những món nàng thích.

Tên món nào hay thì gọi món đó.

Cá chắc chắn phải gọi một con, sao mà có thể không ăn cua được chứ? Pudding rượu trước đây đã từng ăn rồi, vị sữa kèm theo vị ngọt thơm của rượu, gọi một phần. Kem bơ xoắn ốc chẳng phải chính là món điểm tâm nổi tiếng trong Kim Bình Mai sao, thử xem sao.

Năng suất của đầu bếp rất cao, không bao lâu sau, món ăn đã được mang lên đủ.

“Nếm thử đi, ngươi có ngửi thấy mùi thơm chưa?” Lý Tư Niệm hỏi.

Nàng không ngửi được, cái gì cũng không ngửi được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một bàn rượu ngon cao lương mỹ vị.

“Rất thơm.” Kính Trường Sinh nói.

“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Lý Tư Niệm đưa đũa đến trong tay Kính Trường Sinh: “Cầm đũa như vậy này.”

“Ta biết dùng đũa.”

Lý Tư Niệm: “...” Nhìn ngươi giống như không biết dùng vậy đó.

Kính Trường Sinh vô cùng cẩn thận gắp một miếng thịt cá lên, đưa vào trong miệng rồi cẩn thận nhai.

Ngon. Cảm giác chiếc bụng đói được lấp đầy từng chút một, dường như thân thể cũng không còn quá mệt mỏi nữa.

Dễ chịu. Trong đầu Kính Trường Sinh nhảy ra một từ như vậy. Hắn nghĩ, có lẽ đây chính là dễ chịu mà Lý Tư Niệm nói.

Nàng không lừa hắn.