Bị Nhóm Nam Chủ Theo Đuổi Không Bỏ Ở Mạt Thế

Chương 12

Phản ứng đầu tiên của Kiều Yên Nhu là đồ ăn: “Đùi gà nướng muối?” Đã lâu rồi cô chưa được ăn món đó.

“Đùi gà nướng muối cái gì chứ, tèn ten ten...” Bạch Hiểu Yến từ sau lưng lôi ra hai chiếc váy liền, trịnh trọng đặt trước mặt cô, so lên người cô rồi còn không quên xoay quanh cô một vòng.

Tay trái của cô ấy là một chiếc váy đỏ kiểu đuôi cá có dây đeo, tay phải là một chiếc váy màu xanh nhạt, kiểu dáng vừa thanh lịch vừa thời trang.

“Mau mặc thử xem.” Bạch Hiểu Yến đặc biệt chọn ra hai chiếc váy đẹp nhất để đưa cho cô.

Kể từ khi bước vào thế giới mạt thế này Kiều Yên Nhu chưa từng mặc đồ lộ chân, ngày ngày lặp đi lặp lại vài bộ quần áo, càng không nói đến việc mặc váy liền.

“Thôi, cô mang về đi.” Đẹp thì đẹp thật, nhưng cô không muốn mặc quá nổi bật.

“Cô không cần mặc ra ngoài đâu, mặc cho mình xem là được rồi, Yên Nhu ~, thử một chút đi mà ~” Bạch Hiểu Yến cố gắng nũng nịu.

Kiều Yên Nhu không chịu nổi màn làm nũng của cô ấy, đành cầm chiếc váy xanh từ tay cô ấy rồi vào phòng thay đồ.

Bạch Hiểu Yến thấy cô chọn chiếc váy xanh thì trong lòng hơi tiếc nuối, vì cô ấy hy vọng Kiều Yên Nhu sẽ mặc chiếc váy đỏ kiểu đuôi cá, nhưng chiếc váy xanh đó cũng rất đẹp.

Cửa phòng mở ra, Kiều Yên Nhu đã thay xong chiếc váy liền màu xanh.

Lúc này, ngay cả ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ dường như cũng đang tỏa sáng vì cô.

Bạch Hiểu Yến nhìn cô đến sững sờ, nín thở rất lâu, không nhịn được thốt lên: “Sao cô có thể xinh đẹp đến thế này…”

Kiều Yên Nhu đã quá lâu không mặc váy, cảm thấy hơi không quen, định quay lại phòng để thay ra.

Bạch Hiểu Yến gần như chạy ào tới, ngăn cô quay vào phòng.

“Chờ, chờ chút đã...”

Trước ánh mắt đầy thắc mắc của Kiều Yên Nhu, cô ấy lấy ra một đôi giày cao gót gót nhọn từ không gian chứa đồ, không quá cao mà thuộc loại chiều cao trung bình.

Cô ấy đặt đôi giày mới này trước mặt Kiều Yên Nhu.

“Cũng là tôi đặc biệt chọn cho cô đấy, đi thử xem.” Bạch Hiểu Yến nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong chờ.

Kiều Yên Nhu không từ chối nữa, váy cũng đã mặc rồi, tiện thể thử luôn đôi giày mới mà cô ấy đặc biệt chọn.

Đôi chân thon gọn của cô vừa vặn với cỡ giày cao gót.

Bạch Hiểu Yến vỗ tay: “Mắt tôi chuẩn mà.”

Kiều Yên Nhu cũng khá thích, gót giày không quá cao lại đẹp mắt.

Miệng Bạch Hiểu Yến không ngừng tán thưởng, đi vòng quanh cô: “Nhìn mà muốn mê mẩn chết người...”

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng gọi giục giã: “Bạch Hiểu Yến, xuống lầu họp! Nhanh lên, mọi người đang chờ cậu đấy.”

Bạch Hiểu Yến đáp lại từ cửa sổ: “Đến đây, tới ngay.”

Cô ấy kéo Kiều Yên Nhu đi thẳng ra ngoài: “Đi nào, xuống lầu họp.”

Dù thế nào Kiều Yên Nhu cũng không thể thoát khỏi tay cô ấy.

“Tôi không cần xuống đó họp đâu.” Họp là chuyện của những dị năng giả trung cấp trở lên, cô chỉ là dị năng giả sơ cấp.

Bạch Hiểu Yến đi khá nhanh, Kiều Yên Nhu phía sau còn đi giày cao gót, phải cố gắng lắm mới theo kịp.

“Cứ coi như là đi cùng tôi đi.” Cô ấy là dị năng giả trung cấp, Kiều Yên Nhu không thể thoát ra khỏi tay cô ấy.

Chẳng mấy chốc, họ đã xuống đến tầng một. Kiều Yên Nhu thấy bên ngoài phòng họp không có nhiều người, không muốn vào bên trong.

“Tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài, cô vào họp đi.” Kiều Yên Nhu giục cô ấy vào trong.

Bạch Hiểu Yến có chút thất vọng, sao hôm nay anh Thẩm lại vào phòng họp nhanh như vậy chứ.

“Được rồi.”

Kiều Yên Nhu biết cô ấy đang có ý định gì, nhưng không trách cô ấy, đứng bên ngoài cười nhìn cô ấy bước vào phòng họp.

Bạch Hiểu Yến bị vẻ đẹp của Kiều Yên Nhu làm cho choáng váng, trong lòng không ngừng tiếc nuối rằng anh Thẩm không nhìn thấy thật là đáng tiếc quá!

Cửa phòng họp không một bóng người, Kiều Yên Nhu chuẩn bị lên lầu để thay bộ đồ và giày cao gót này ra.

Một người từ phòng họp vội vã lao ra ngoài, thấy có người ở bên ngoài thì giống như nhìn thấy cứu tinh.