Kiều Yên Nhu nghe đến từ “bế lên,” động tác gắp thức ăn dừng lại, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Thẩm Lạc Hàn thỉnh thoảng mới tham gia vào câu chuyện, nhíu mày sửa lại lời cô ta: “Là xách lên.”
Những người khác nghe thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, không ít dị năng giả vẫn khá quý mến Kiều Yên Nhu, không muốn thấy cô buồn.
Trương Khả Tình không những không ngại ngùng mà còn lè lưỡi với Thẩm Lạc Hàn, tỏ ra mối quan hệ của cô ta với hắn rất thân thiết.
Kiều Yên Nhu lặng lẽ ăn cơm, không tức giận cũng không lộ vẻ khó chịu.
Trong bát có thêm một miếng thịt kho tàu, toàn nạc.
“Ăn nhiều một chút.” Giọng của Thẩm Lạc Hàn vang lên ngay sau đó.
Kiều Yên Nhu nhẹ nhàng gật đầu, nói cảm ơn.
Quý Viễn Trầm vẫn im lặng không nói gì, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cô. Thấy cô bị Trương Khả Tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy mà vẫn im lặng chỉ từ tốn ăn cơm, anh cảm thấy rất tò mò không biết cô đang nghĩ gì.
“Cạch” một tiếng, Bạch Hiểu Yến đập đũa xuống bàn không ăn nữa, cô ấy tức muốn chết!
Động tác đập đũa của Bạch Hiểu Yến khiến mọi người trên bàn ăn đều nhìn sang.
“Ăn cơm có gì mà giận?” Một dị năng giả không thích hành động đập đũa của cô ấy, bực bội nói.
Bạch Hiểu Yến lườm về phía Trương Khả Tình, đứng dậy.
“Tôi không ăn nữa thì sao?” Nói xong, cô ấy tức tối bỏ đi.
Dị năng giả ngồi bên cạnh cô ấy liếc nhìn bát cơm sạch sẽ: “Cơm ăn sạch thế rồi, không ăn nữa à?”
Kiều Yên Nhu quay đầu nhìn theo bóng cô ấy rời đi, trong lòng khẽ thở dài.
Sau bữa ăn, cô và những người khác đi rửa bát. Vừa đặt bát đũa xuống, Bạch Hiểu Yến đã kéo cô ra ngoài.
Bạch Hiểu Yến nhăn nhó mặt mày: “Sao cô không đáp trả lại?” Vừa rồi ở trong đó suýt nữa cô ấy tức đến chết, suýt chút thìdùng dị năng ném thẳng vào người Trương Khả Tình.
Đối mặt với sự bất bình của cô ấy, Kiều Yên Nhu rất bình tĩnh nói: “Tôi không đánh lại cô ta.” Trong thế giới mạt thế này, thực lực gần như là vũ khí quyết định quyền lên tiếng.
Bạch Hiểu Yến: “…” Không ngờ cô lại nghĩ như vậy, quả thực là… đánh không lại.
Nhưng Trương Khả Tình sao có thể trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ tình cảm giữa Kiều Yên Nhu và Thẩm Lạc Hàn như thế này.
“Tôi không sao, tôi biết cô đang lo lắng cho tôi. Chỉ cần Lạc Hàn không thay lòng, thì kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế nào cũng vô ích.” Kiều Yên Nhu ngược lại còn an ủi Bạch Hiểu Yến.
Bạch Hiểu Yến đột nhiên nghiêm túc nhìn cô, vài giây sau, cô ấy hỏi: “Nếu anh Thẩm thật sự thay lòng, cô sẽ làm gì?”
Kiều Yên Nhu thực sự đã nghĩ đến vấn đề này, dù sao Thẩm Lạc Hàn cũng quá mạnh, cao ráo lại đẹp trai, có rất nhiều người hâm mộ.
Đặc biệt là khi biết Thẩm Lạc Hàn là một trong những nam chính, khả năng hắn thích người khác lại càng tăng lên.
Chỉ là mọi việc vẫn chưa có dấu hiệu, cô đương nhiên sẽ không vì thế mà tự mình tiêu hao, chờ khi nào thực sự thay lòng rồi tính sau.
“Lúc đó nên làm thế nào thì làm thế ấy thôi.”
Bạch Hiểu Yến thấy cô điềm tĩnh như vậy, tâm trạng cũng ổn định lại.
“Nếu có tâm sự, cứ nói với tôi.” Cô ấy rất thích Kiều Yên Nhu dịu dàng, ổn định cảm xúc như vậy.
Kiều Yên Nhu nhìn cô ấy cười: “Được.”
Sau vụ lùm xùm trên bàn ăn, chị Lan không còn khuyên Kiều Yên Nhu ăn chung nữa, suýt chút nữa khiến cặp đôi này cãi nhau.
Hôm đó trời nắng đẹp, hiếm khi có thời tiết tốt như vậy. Một số đội nhỏ ra ngoài tìm kiếm vật tư đã sớm tìm xong đã trở về căn cứ.
Kiều Yên Nhu đang trải lại ga giường và chăn sau khi phơi nắng, còn ga giường và chăn vừa tháo xuống, cô dùng dị năng để xả nước giặt sạch.
“Yên Nhu, mở cửa đi.”
Ngoài cửa vang lên giọng của Bạch Hiểu Yến, cách cả cửa cũng có thể nghe thấy giọng điệu phấn khích của cô ấy.
Kiều Yên Nhu lau khô tay, bước đến mở cửa.
Bạch Hiểu Yến giấu hai tay sau lưng, thần bí bước vào.
“Đoán xem tôi tìm được gì hay ho nào.”