Bị Nhóm Nam Chủ Theo Đuổi Không Bỏ Ở Mạt Thế

Chương 13

Người đó nhanh chóng đẩy Kiều Yên Nhu vào phòng họp: “Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, cô mau giúp tôi rót nước cho họ trước, tôi... đi rồi quay lại ngay.” Nói xong, người đó lập tức lao ra khỏi phòng họp chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.

Kiều Yên Nhu cứ thế bị đẩy vào giữa sự chú ý của mọi người trong phòng họp, xung quanh bàn họp ngồi kín một vòng các dị năng giả.

Khi cô bị đẩy vào phòng họp, Thẩm Lạc Hàn vẫn đang nói chuyện, sự xuất hiện của cô khiến lời nói của hắn bị ngắt quãng, cả phòng họp đều im lặng hẳn đi.

Bạch Hiểu Yến vừa rồi còn tiếc nuối, nhìn thấy cô xuất hiện chôt mắt lại sáng lên.

Mái tóc Kiều Yên Nhu dài đến eo, mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt, độ dài váy đến giữa đùi, phần cổ áo chữ 宫* làm lộ ra xương quai xanh tinh tế và chiếc cổ thiên nga thon dài của cô. Vòng ngực đầy đặn khiến chiếc váy liền càng thêm hoàn hảo.

(Phần cổ áo cao và đường cắt theo hình dạng của chữ "宫”. Kiểu cổ áo này thường xuất hiện trong trang phục truyền thống hoặc các thiết kế mang phong cách cổ điển, tạo cảm giác trang trọng và quý phái.)

Màu xanh nhạt tôn lên làn da trắng ngần như sứ của cô, đôi chân thon thả đều đặn mang đôi giày cao gót tinh xảo, cô đứng trong phòng họp như một tinh linh xinh đẹp đột nhiên bước vào thế giới thực.

Thẩm Lạc Hàn dường như quên cả hô hấp, nhìn cô không nhúc nhích.

Quý Viễn Trầm ngồi gần Kiều Yên Nhu hơn, ánh mắt thâm trầm, anh dùng hết sức lực để kiềm chế cơn xúc động muốn ôm cô vào lòng, còn phải chờ thêm chút nữa...

Kiều Yên Nhu bất ngờ bị đẩy vào phòng họp hơi ngẩn ra, nhận ra mọi người trong phòng đều đang nhìn mình, cô bước tới bàn bên cạnh, cầm bình nước nóng lên rót nước ấm vào những chiếc cốc trên bàn họp.

Trong phòng họp chỉ còn lại tiếng nước nóng chảy tí tách, từng động tác của cô như một bức tranh chuyển động, đẹp đến mức làm người ta mê đắm.

Kiều Yên Nhu vừa rót đầy cốc nước của Thẩm Lạc Hàn, đang định rót cho người khác thì vòng eo thon thả của cô bị giữ lại, ngăn không cho cô tiếp tục.

Cô quay đầu lại...

Giọng Thẩm Lạc Hàn khàn khàn, nói với cô: “Chỗ này không cần em giúp.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng lấy bình nước nóng trong tay cô đặt lên bàn.

Kiều Yên Nhu chỉ còn cách gật đầu rời khỏi phòng họp, không biết rằng có không ít người vì cô rời đi mà ngồi trên ghế đã nghiêng người đến hai mét.

Quá nhiều người nhìn chằm chằm vào người phụ nữ của mình, Thẩm Lạc Hàn cau mày tỏ ra rất khó chịu.

“Họp tiếp đi.” Hắn lạnh lùng lên tiếng đánh thức mọi người trong phòng họp.

Bạch Hiểu Yến đầy vẻ tự mãn, liếc nhìn Trương Khả Tình lộ khuôn mặt không mấy vui vẻ, trong lòng vô cùng hả hê. Dù Trương Khả Tình có kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế nào cũng vô ích, anh Thẩm đúng là yêu Kiều Yên Nhu đến chết đi sống lại, ngay cả khi người khác nhìn Kiều Yên Nhu nhiều một chút hắn cũng đã giận.

Đêm khuya, tầng hai tối đen như mực, trong một căn phòng, Kiều Yên Nhu mặc chiếc váy xanh lam, cổ váy chữ 宫 bị xé toạc, tay áo rơi xuống bờ vai ngọc của cô, một mảng da trắng ngần lộ ra ngoài không khí.

Cô nằm gọn trong vòng tay của Thẩm Lạc Hàn, gáy bị bàn tay hắn giữ chặt, buộc cô và hắn hôn nhau cuồng nhiệt, chỉ là nụ hôn rất dữ dội như muốn nuốt chửng cô.

Toàn thân Kiều Yên Nhu bị hắn khống chế, những lời cầu xin rời rạc của cô cũng bị hắn nuốt vào cổ họng.

Trong bóng tối, người đàn ông trong căn phòng bên cạnh nằm một mình trên giường, dị năng của anh có thể nghe rõ tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng của Kiều Yên Nhu đang cố gắng kìm nén, rất khẽ nhưng lại mềm mại, kéo theo nhịp tim của anh.

Những tiếng rên khẽ không thể kiềm chế của cô như một yêu tinh quyến rũ, gặm nhấm xương tủy và linh hồn của anh, luôn thôi thúc anh muốn chiếm lấy cô...

Ánh nắng buổi trưa len qua khe rèm cửa chiếu vào căn phòng tối tăm, Kiều Yên Nhu nhìn chiếc váy liền màu xanh lam bị xé nát dưới sàn, mặt đỏ bừng cúi xuống thu dọn.