Đùa À? Bà Đây Phải Cùng Lúc Đóng Vai 3 Nam Phụ Sao?

Chương 3

Mặc dù lễ cưới bị hủy, Đoạn Hồng Tích vẫn không từ bỏ ý định.

Ý của Giang gia là hôm nay sẽ cho một chiếc xe âm thầm đưa Giang tiểu thư đến đây.

Nhưng sao Đoạn Hồng Tích đồng ý để cục cưng của mình chịu thiệt thòi như vậy được? Ông suy nghĩ một chút, sau đó liền lệnh cho tất cả người của Đoạn gia đợi sẵn ở đại sảnh.

Lúc Giang tiểu thư đến, người hầu xếp hàng chào đón, Đoạn Hồng Tích còn mời một dàn nhạc về chơi, hoa tươi được chuẩn bị sẵn để tạo nên một cảnh tượng mưa hoa đầy lãng mạn.

Ba người con trai của ông cũng phải ăn mặc chỉnh tề, ra đón mẹ mới.

Đoạn Hồng Tích còn chỉ đạo chi tiết cho từng người, khi nào khom lưng, khi nào mở cửa xe cho Giang tiểu thư, nói năng hành động đều phải theo kịch bản được sắp đặt trước.

Cho dù làm vậy hơi điên khùng, nhưng dù sao cũng tốt hơn cái gọi là hôn lễ thế kỉ nhiều. Cho nên tuy trong lòng bất mãn, ba anh em Đoạn gia vẫn cam chịu chờ ở đại sảnh.

Nhưng lúc mọi thứ đã sẵn sàng, Đoạn Hồng Tích, người quan trọng nhất lại đột nhiên lẩn tránh trên lầu không chịu xuống. Ba anh em Đoạn gia cùng người hầu đợi mấy tiếng đồng hồ không thấy bóng dáng Đoạn Hồng Tích đâu, đến khi cậu hai lên hỏi tình hình mới biết ông thay đổi ý định rồi.

Đoạn Dã bất ngờ: “Cuối cùng ba đã nghĩ thông suốt rồi sao? Cuối cùng ông ấy cũng biết những chuyện mình sắp xếp hôm nay rất ngu ngốc hả?"

Đoạn Thành Phóng bĩu môi: “Câm miệng đi.” Rồi quay sang hỏi Đoạn Kế Chi: “Anh cả, anh nghĩ thế nào?”

"Còn nghĩ thế nào được nữa." Đoạn Kế Chi nhẹ nhàng nói: “Cứ làm theo lời ba nói đi.”

Trong khi đó, trên lầu, 203 dùng hết sức mới trấn an được Triệu Nhược Minh sắp bùng nổ, giúp cô dần quen với nhiệm vụ.

“Ký chủ, thế giới trước mắt là quyển sách đầu tiên. Hiện tại, cô đang đóng vai cha nam chính trong truyện – Đoạn Hồng Tích. Tiếp theo, tôi sẽ truyền ký ức của nhân vật này để cô cảm nhận.”

“Có ảnh hưởng đến não bộ hay tinh thần của tôi không?” Triệu Nhược Minh nghi ngờ hỏi: "Tôi không muốn bị tâm thần phân liệt, có thêm một nhân cách đâu."

“Không đâu, ký chủ. Ký ức chỉ như một quyển sách lưu trữ trong đầu cô thôi, cô sẽ cảm thấy nó rất rõ ràng nhưng cũng sẽ không cảm thấy nó là chuyện mà bản thân đã trải qua."

Tuy nói vậy, nhưng khi dòng ký ức ào ạt tràn vào, Triệu Nhược Minh vẫn không tránh khỏi cảm giác choáng váng.

203 cố gắng làm quá trình diễn ra nhẹ nhàng nhất có thể, hơn nữa còn sử dụng thuốc giảm ảnh hưởng tinh thần, giúp Triệu Nhược Minh bớt mệt mỏi.

Sau khi mọi thứ hoàn tất, 203 cho Triệu Nhược Minh vài phút để điều chỉnh lại tinh thần, sau đó hỏi: “Ký chủ, cô thấy thế nào? Nếu vẫn khó chịu thì có thể ngủ một chút, lúc dậy tôi sẽ tóm tắt câu chuyện về thế giới này cho cô sau.”

“Không cần, tôi rất ổn.” Triệu Nhược Minh nằm dang rộng trên giường, hai mắt đờ đẫn: “Nói đi. Trên đời này không còn gì có thể ảnh hưởng tới tôi nữa."

203 nhìn qua các thông số, cảm thấy câu này của cô nói hơi sớm.

“Được rồi.”

“Giang Hội Y có vẻ đẹp kiêu sa, sức hút khó cưỡng nhưng tính cách cao ngạo, khiến người ta vừa yêu vừa ghét. Khi Giang gia suy tàn, để trả nợ 3,3 tỷ, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn với người đàn ông lớn hơn mình 25 tuổi – Đoạn Hồng Tích.”

“Đợi đã!” Triệu Nhược Minh ngắt lời, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng: “Bao nhiêu cơ?”

"25 tuổi."

"… Ý tôi là nợ bao nhiêu?"

203 thành thật lặp lại lần nữa: “3,3 tỷ.”

Triệu Nhược Minh trợn mắt, suýt nghẹn: “3,3 tỷ! Ôi trời ơi!”

Cô bật dậy khỏi giường: “3,3 tỷ! Tôi học hành mười mấy năm, tốt nghiệp rồi làm lụng cực khổ cả đời… không, mười đời cũng không kiếm nổi số lẻ trong đó! Giờ cậu lại nói với tôi là ông già này bỏ ra 3,3 tỷ chỉ để cưới một người vợ?!”

“Ông ta mê sắc đến mức lú lẫn rồi à? Ông ta là quỷ đói đầu thai vì sắc đẹp à? Tiền của ông ta là do gió cuốn tới chắc? Hay ông ta bị thần kinh?!”

203 an ủi: “Trong thế giới tiểu thuyết, những con số thường rất phóng đại. Đối với Đoạn Hồng Tích, 3,3 tỷ chẳng khác nào 33 đồng cả.”

Triệu Nhược Minh cố gắng bình tĩnh: “Đúng là tư bản đáng ghét!”

203 tiếp tục nói.

“Ngày bị bán vào Đoạn gia, ai cũng chờ xem cô bị chê cười.

Một ngày nọ, Đoạn gia tổ chức tiệc tối, những người hiểu chuyện đều nhanh chóng rời đi. Cảnh tượng ở Đoạn gia thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt!

Chỉ thấy Giang đại tiểu thư mềm mại dựa trên sofa, lười biếng nhìn người hầu mạo phạm mình, nũng nịu nói: "Hôm nay sữa bò nóng quá, làm da em đỏ hết cả lên rồi."

Lúc này, gia chủ của Đoạn gia, người đàn ông thành thục điềm tĩnh quỳ một gối trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Người hầu này không dùng được nữa, sa thải. Nhưng lần sau không dùng sữa bò để tắm nữa nhé?"

Giang đại tiểu thư hừ lạnh: "Anh tiếc à?"

Người đàn ông cười cưng chiều: "Tôi sẽ xây biệt thự suối nước nóng cho em."

“Vâng…”

203 tạm ngừng một chút: “Ký chủ?”

Triệu Nhược Minh muốn nói lại thôi. Xuất thân từ giai cấp công nhân, cô nghe mấy tình tiết “ngọt sủng” kiểu địa chủ ức hϊếp giai cấp vô sản thế này, chỉ cảm thấy huyết áp tăng vọt.