Ba anh em Đoạn gia hiếm khi tụ tập đầy đủ.
Dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỷ của cha bọn họ.
Sau hai mươi năm, cuối cùng Đoạn gia cũng chuẩn bị chào đón nữ chủ nhân mới, đây chắc chắn là một tin tức vô cùng chấn động. Quản gia cùng đám người hầu đều ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc đứng chờ ở sảnh lớn tầng một.
Biệt thự Đoạn gia xa hoa lộng lẫy, danh xưng là nhà giàu số một Hải Thành không phải chỉ là hư danh. Nhưng điều khiến Đoạn gia thêm phần nổi bật chính là ba người con trai vô cùng xuất sắc.
Người đàn ông tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ đoan chính ngồi trên ghế sofa bọc da, tay cầm một cuốn sách tiếng Anh dày cộm. Biểu hiện của hắn rất điềm tĩnh, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh. Khí chất cao quý ẩn hiện nơi chân mày, tuy bị chiếc kính gọng vàng che khuất bớt phần nào, nhưng vẫn toát lên sự thông thái trí thức.
Đó là con trai cả của Đoạn gia, cũng là người con mà Đoạn Hồng Tích tự hào nhất – Đoạn Kế Chi.
Đối diện Đoạn Kế Chi là một người trẻ tuổi đang ngả nghiêng trên sofa, lơ đễnh chơi với quả táo trong tay.
Chỉ cần động tác chậm một chút, quả táo sẽ rơi thẳng vào khuôn mặt anh tuấn kia, nhưng động tác của cậu ta nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng lại chuẩn xác như máy móc, không bao giờ sai sót.
Trái ngược với vẻ anh tuấn chính trực của Đoạn Kế Chi, nét mặt cậu ta lại toát lên sự hoang dã, khó thuần phục.
Cậu ta là con út của Đoạn gia, Đoạn Dã – đứa con trai được Đoạn Hồng Tích cưng chiều nhất.
Đoạn Dã chơi với quả táo một lúc lâu, càng ngày càng chán, chán đến mức bắt đầu huýt sáo cho qua thời gian.
Nghe thấy tiếng huýt sáo, Đoạn Kế Chi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn em trai: “Nếu rảnh rỗi quá thì có thể ra ngoài nói chuyện với Giang tiểu thư!”
“Em rảnh chứ đâu có điên.” Đoạn Dã nhếch miệng cười: “Sao ba vẫn chưa xuống nhỉ? Có khi nào cưới được vợ vui quá nên ngất rồi không?”
Đoạn Kế Chi không buồn ngước mắt: “Muốn biết vậy sao vừa rồi không đi theo Thành Phóng lên tầng ba mà hỏi?”
“Đừng giả vờ không biết nữa đi.” Đoạn Dã bĩu môi: “Từ lần làm vỡ cái bình cổ mua từ chợ đồ cũ về kia, ông ấy đã nói nếu em dám bước lên tầng ba thêm lần nào nữa thì sẽ đánh gãy chân em đấy.”
Đoạn Hồng Tích khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, khi có tiền rồi thì bắt đầu học đòi văn vẻ, bắt đầu đam mê sưu tầm cổ vật để tự tạo chiều sâu cho bản thân.
Đoạn Kế Chi tiếp tục cúi xuống đọc sách. Đoạn Dã nói chuyện lúc nào cũng như vậy, cả nhà đã quen rồi.
“Được rồi, lão tam, đừng lo đến chuyện cái chân của mày nữa.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai anh em. Đoạn Dã ngẩng đầu nhìn, thấy anh hai Đoạn Thành Phóng từ cầu thang bước xuống.
Trong số ba anh em, Đoạn Thành Phóng có dung mạo xuất sắc nhất. Khuôn mặt mềm mại, hoa mỹ, mang vẻ đẹp gần như nữ tính. Đôi mắt đào hoa luôn ánh lên vẻ phong lưu, khiến người ta không dám nhìn lâu.
Nhưng lúc này, đôi mắt ấy lại lộ rõ sự hoang mang và bực bội.
Đoạn Dã cười giễu cợt: “Sao vậy lão nhị? Bị ba mắng hả?”
Đoạn Thành Phóng đi đến trước mặt hai anh em, cướp lấy quả táo từ tay Đoạn Dã.
“Ba nói, bảo Giang tiểu thư trực tiếp vào cửa, chờ ở sảnh tầng một.”
Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Đoạn Kế Chi khẽ dao động, ngẩng đầu nhìn Đoạn Thành Phóng: “Ba nói vậy sao?”
Đoạn Thành Phóng cũng rất khó hiểu, gật đầu: “Chính miệng ông ấy nói đó.”
Đoạn Kế Chi nhíu mày.
Điều này hoàn toàn trái ngược với kế hoạch ban đầu của Đoạn Hồng Tích.
Đoạn Hồng Tích vốn yêu Giang đại tiểu thư như ngọc như ngà, kế hoạch của ông là sẽ tổ chức một lễ cưới thế kỷ, cực kì xa hoa long trọng, đường đường chính chính rước cô về.
Ông thậm chí còn ra lệnh cho Đoạn Dã, đứa con trai hai mươi tuổi đi rải hoa trong hôn lễ nữa.
Lúc đó ba anh em kịch liệt phản đối. Dù sao Đoạn gia cũng là nhà giàu số một Hải Thành, người tham dự đều là những người có máu mặt, họ không muốn công khai tuyên bố với cả thiên hạ rằng mình có một bà mẹ kế trẻ mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa còn là bỏ tiền mua về!
Đoạn Dã phản đối dữ dội nhất, giận đến nỗi đập vỡ chiếc bình cổ của Đoạn Hồng Tích, tiếc là vẫn không cản được quyết tâm của ông.
Đoạn Hồng Tích đã dành rất nhiều công sức cho lễ cưới này, còn mời nhà thiết kế hàng đầu thiết kế ra chiếc chiếc váy cưới có giá trị cao ngất ngưởng. Kết quả Giang đại tiểu thư lại truyền lời nói không muốn gióng trống khua chiêng, muốn khiêm tốn một chút.
Ba đứa con trai khuyên mãi được, cuối cùng Giang đại tiểu thư chỉ dùng một câu nói đã nhẹ nhàng giải quyết.
Đoạn Hồng Tích đành phải âm thầm hủy bỏ lễ cưới, còn bắt ba đứa con trai lần lượt đến từng nhà xin lỗi, thu hồi thiệp mời lại. Việc này đã tạo ra không ít trò cười ở Hải Thành.