Biệt thự Đoạn gia đèn đuốc sáng trưng bao năm, nhưng lại yên tĩnh như chốn không người, chỉ cần kim rơi cũng nghe thấy.
Nguyên nhân là do Đoạn Hồng Tích, gia chủ Đoạn gia trời sinh thích yên tĩnh, một chút động tĩnh cũng đủ làm ông bực bội.
Đoạn Thành Phóng bước đi lặng lẽ, nhẹ nhàng như mèo bò lên tầng 3.
Toàn bộ tầng 3 là lãnh địa riêng của Đoạn Hồng Tích, ba người con trai của Đoạn gia ngày thường rất ít khi đi lên.
Nhưng hôm nay tình huống đặc biệt.
Đoạn Thành Phóng đứng trước cửa phòng ngủ của Đoạn Hồng Tích, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ba, 10 giờ rồi, xe của Giang gia đã đợi ngoài cửa suốt bốn tiếng rồi.”
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng trả lời nào.
Đoạn Thành Phóng thoáng suy tư. Đoạn Hồng Tích là người đoan chính, luôn chú trọng lễ nghi, rất hiếm khi để người khác phải chờ đợi như thế này. Chẳng lẽ ông chưa ngủ dậy?
Điều này rất khó tin, bởi Đoạn Hồng Tích luôn tuân thủ giờ giấc nghiêm ngặt, mỗi sáng sáu giờ đều thức dậy tập thể dục, bao năm qua chưa bao giờ phá lệ.
Không lẽ ông cố tình gây khó dễ với Giang gia?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Đoạn Thành Phóng lại bật cười. Cha anh phải lòng đại tiểu thư Giang gia ngay từ lần gặp đầu tiên, mê mẩn đến quên trời quên đất. Ngay cả món nợ hàng tỷ của Giang gia cũng sẵn sàng giải quyết, yêu cầu duy nhất chính là cưới được đại tiểu thư về làm vợ.
Giang đại tiểu thư mới 20 tuổi, cùng tuổi với cậu ba Đoạn Dã, thế mà giờ cô lại chuẩn bị trở thành mẹ kế của ba anh em họ.
Với sự si mê mà Đoạn Hồng Tích dành cho Giang Hội Y, việc làm khó Giang gia không thể nào xảy ra được.
Loại bỏ hết những khả năng không thể xảy ra, Đoạn Thành Phóng định gõ cửa lần nữa thì cuối cùng bên trong cũng vang lên một giọng nói.
“… Được rồi. Ta biết rồi. Con bảo Giang… Giang Hội Y kia vào đây, để cô ấy ngồi ở tầng một đợi chút.”
Đoạn Thành Phóng ngẩn người: “Chỉ vậy thôi sao?”
Người bên trong ho khan một tiếng: “Cứ làm theo lời ta nói đi.”
Đoạn Hồng Tích luôn nói một là một, hai là hai, rất ghét bị nghi ngờ. Ngay cả việc vừa rồi anh hỏi lại cũng đã phạm vào điều kiêng kị của ông. Cho nên dù thắc mắc, Đoạn Thành Phóng vẫn không do dự đáp: “Con biết rồi.”
Nói rồi, Đoạn Thành Phóng lại lặng lẽ xuống lầu.
Chờ anh đi hẳn, người bên trong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?”
Triệu Nhược Minh ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, vẻ mặt ngơ ngác.
Mấy tiếng trước, cô chỉ là một sinh viên bình thường, đầu bù tóc rối thức đêm sửa luận văn tốt nghiệp. Một trận choáng váng ập đến, cô nhắm mắt lại thì đột ngột qua đời.
Học tập miệt mài suốt mười sáu năm, qua một đêm lại trở về con số không.
Nghe vận mệnh bi thảm như thế, người nghe thương tâm người nghe rơi lệ.
Triệu Nhược Minh tức giận oán thán trên không trung cả buổi thì bỗng bị một lực kéo mạnh mẽ hút vào thế giới xa lạ này.
Chưa khi kịp hiểu chuyện gì, một cậu con trai từ trên trời rơi xuống bỗng gõ cửa gọi cô là "ba".
Triệu Nhược Minh sợ đến mức suýt thăng thiên lần nữa.
May mắn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một quả cầu ánh sáng hệ thống kịp thời kết nối với cô.
Hệ thống nhanh chóng sử dụng công nghệ cao điều chỉnh dây thanh âm, biến giọng cô thành một giọng nam trầm ấm. Tiếp theo, nó một màn hình hiện ra trên không trung, hiển thị lời thoại cô cần nói.
Triệu Nhược Minh không ngu, nhanh chóng hiểu mình đang được một bàn tay vàng cứu nguy, lập tức đọc theo lời thoại.
Quả nhiên, nghe xong, cậu con trai kia không nghi ngờ mà rời đi.
Cậu con trai kia đi đường không phát ra tiếng động nào, được hệ thống nhắc nhở, Triệu Nhược Minh mới biết hắn đã đi rồi.
Triệu Nhược Minh nhìn quả cầu ánh sáng trong không trung, lúc này cô mới có thể hỏi rõ mọi chuyện: “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? C là cái gì?”
Giọng nói của hệ thống dịu dàng khác hẳn dự đoán của mọi người, đáp: “Chào ký chủ, tôi là hệ thống ‘xuyên sách’ số hiệu 203. Cô có thể gọi tôi là 203.”
“203 à... Được rồi. Giờ rốt cuộc là chuyện gì?”
Triệu Nhược Minh có vô số câu hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Tất cả những gì đang xảy ra đều vượt xa khỏi sự hiểu biết của cô.
203 bình tĩnh giải thích: “Qua kiểm tra đo lường, chúng tôi phát hiện thân thể ở trái đất của cô đã tử vong, cho nên hệ thống đã tiến hành kéo linh hồn của cô đi.”
“Tôi biết là tôi chết rồi, nhưng sao tự nhiên cậu lại kéo linh hồn của tôi đi?"
Triệu Nhược Minh cảm thấy vô cùng phiền muộn, mọi thứ như rối tung lên.
203 giải thích: “Vũ trụ có vô số thế giới, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ sự ổn định của các thế giới đó. Thế giới mà bộ phận "xuyên sách" của chúng tôi muốn bảo vệ chính là những thế giới hình thành từ tiểu thuyết.”
Hệ thống tường thuật rõ ràng, từ từ giải thích mọi thứ khiến Triệu Nhược Minh nhanh chóng nắm được tình hình hiện tại.
Nói ngắn gọn là cô đã xuyên sách. Thế giới hiện tại được tạo ra từ một cuốn tiểu thuyết, bởi vì thiếu mất một vai quan trọng nên cốt truyện không thể tiếp diễn, nhân lực của bộ phận xuyên sách thiếu hụt nghiêm trọng, hệ thống 203 đành phải kéo Triệu Nhược Minh đến để lấp chỗ trống.
Cô bây giờ xem như là một nhân viên tạm thời của bộ xuyên sách, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể sống lại, hơn nữa còn nhận được phần thưởng vô cùng phong phú.
203 tiếp tục: “Dựa trên độ cứng cỏi của linh hồn, trình độ trí tuệ và đạo đức, cô là ứng viên tối ưu cho nhiệm vụ này.”
Lần đầu tiên Triệu Nhược Minh được một thứ không phải là người khen ngợi, cảm giác thật kỳ lạ. Huống hồ chết rồi còn được sống lại, nghĩ thế nào cũng không phải chuyện xấu.
Tâm trạng cô khá tốt, hỏi: “Tôi đã biết đại khái tình hình rồi, vậy nhiệm vụ là gì?”
203 hơi ngừng lại.
Triệu Nhược Minh không để ý đến điều này.
203 nói: “Cô cần sắm vai ba nhân vật phụ quan trọng ở ba cuốn tiểu thuyết khác nhau để thúc đẩy cốt truyện.”
“Ba nhân vật phụ? Ý cậu là xuyên nhanh hả? Ba cuốn tiểu thuyết có vẻ hơi ít nhỉ?"
Kiếp trước Triệu Nhược Minh từng đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên nhanh, rất quen thuộc với loại hình này. Chỉ là bình thường nhân vật chính phải đi qua cả chục thế giới, cô chỉ có ba cuốn sách, chẳng khác nào số lẻ của người ta.
203 ngừng lại lâu hơn hẳn: “… Không ít đâu.”
“Là sao?” Triệu Nhược Minh không hiểu ý nó lắm.
203 chậm rãi nói: “Đúng là ba cuốn sách, nhưng không phải ba thế giới khác nhau, chỉ có một thế giới thôi.”
Đầu Triệu Nhược Minh đầy dấu chấm hỏi.
203: "Cô phải cùng lúc đóng ba vai trong cùng một thế giới."
Triệu Nhược Minh: "..."
Triệu Nhược Minh kinh ngạc đến mức không nói nên lời: “Bộ phận của các người thiếu nhân lực đến mức đó hả? Tôi là người chứ có phải khoai tây đâu mà cắt nhỏ ra được!”
Nếu 203 có cảm xúc, chắc giờ này nó đã toát mồ hôi rồi, nó kiên nhẫn giải thích: “Sau khi sàng lọc chỉ mình cô đủ tư cách làm nhiệm vụ này thôi… Nhưng ký chủ đừng lo, ba nhân vật này đều có câu chuyện riêng biệt, không ảnh hưởng lẫn nhau đâu.”
203 tiếp tục trấn an: “Hơn nữa, tôi sẽ giúp cô điều chỉnh ngoại hình, giọng nói và số liệu cơ thể, không ai nhận ra được đâu.”
Triệu Nhược Minh im lặng một lúc. Vừa rồi thay đổi giọng nói, cô đã thấy được khả năng biến hóa xuất thần nhập hóa của nó, cho dù mẹ đẻ cô có nghe cũng không nhận ra được, chắc chắn kỹ năng thay đổi ngoại hình cũng không tệ.
Dù thế nào thì được sống lại cũng là kỳ tích, ba vai diễn thì ba vai diễn, cứ xem như một thử thách đi.
Cô miễn cưỡng chấp nhận hiện thực éo le này, bắt đầu hỏi thăm thông tin: “Vậy tôi phải đóng vai gì? Ác nữ phản diện hay là nữ chính yếu đuối?”
Sự im lặng của 203 kéo dài khiến Triệu Nhược Minh dâng lên dự cảm không lành: “Không phải là vai gì trái pháp luật chứ? Tôi có phải hóa thân thành nữ ma đầu ác độc không?”
Hệ thống đáp: “Không đến mức đó.”
Triệu Nhược Minh thở phào, nhưng 203 lại tiếp tục: “Cô phải cùng lúc đóng vai cha nam chính, nam phụ si tình chỉ yêu nữ chính và vai tiểu đệ tùy tùng của nam chính.”
Triệu Nhược Minh: “...”