Dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết, Triệu Nhược Minh nghiến răng: “Tiếp tục đi.”
203 tiếp tục: “Gia chủ Đoạn gia yêu chiều Giang Hội Y lên tận trời, khiến ai cũng phải đỏ mắt. Đúng lúc đó, chuyến bay của Đoạn Hồng Tích gặp sự cố, thiệt mạng nơi đất khách.”
Triệu Nhược Minh kinh ngạc: “Vậy là chết rồi á?”
Ánh sáng từ 203 hơi nhấp nháy.
“Giới thượng lưu Hải Thành lại lần nữa chờ xem Giang Hội Y bị chê cười. Tại tang lễ của Đoạn Hồng Tích, nữ nhân ác độc đứng trước mặt Giang Hội Y buông lời châm chọc.
"Đại tiểu thư gì chứ, cũng chỉ là sao chổi khắc chết chồng thôi!"
"Ăn nói cẩn thận."
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang. Mọi người nhìn lại, đó chính là Đoạn Kế Chi – con trai trưởng của Đoạn gia, người thừa kế của Đoạn Hồng Tích, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết.
Người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần nhẹ nhàng nắm lấy tay ngọc của Giang Hội Y, yêu thương đặt lên đó một nụ hôn.
"Ai nói cô ấy khắc chết chồng?"
"Chồng của cô ấy, từ trước đến nay vẫn luôn là tôi."
Triệu Nhược Minh: “???!!!”
“Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật xử lý tôi, hoặc ít nhất là để tôi chết cho xong.”
Triệu Nhược Minh hít sâu một hơi.
“Chứ không phải là để tôi ngồi ở đây, vừa chờ đợi làm cha người ta, vừa bị nhét vào lỗ tai đầy..."
Triệu Nhược Minh gian nan nuốt chữ "phân" vào trong.
"Đầy những chuyện không thể tin nổi thế này.”
“Lễ tang của tôi? Xương cốt tôi chưa lạnh, con trai lớn của tôi đã qua lại với vợ của tôi rồi?”
“Lại còn thể hiện trước mặt bạn bè, thân thích và những người quen biết?”
“Đây là cái gì? Play tại linh đường à?”
“Đoạn gia là gia đình giàu có hàng đầu, lễ tang của Đoạn Hồng Tích chắc chắn sẽ có nhiều phóng viên, nhân vật nổi tiếng trong thương giới và chính trị, có cả đối tác làm ăn. Người thừa kế dám công khai tuyên bố tình cảm của mình với mẹ kế ngay trước mặt những người này?"
“Đây là con trai lớn của tôi sao? Đúng là thằng ngu mà!”
Rõ ràng Triệu Nhược Minh đã nhập vai thành Đoạn Hồng Tích. Cũng không lạ, vì ký ức nửa đời trước của Đoạn Hồng Tích đã được truyền vào đầu cô rồi.
203 trong không trung nhẹ nhàng lắc lư, giọng nói mang theo chút thương hại: “Còn một đoạn cuối nữa, ký chủ có muốn nghe không?”
“Nghe! Phải nghe cho rõ ràng chứ!” Triệu Nhược Minh lúc này giống như một bà điên: “Tôi cũng không tin còn có chuyện gì máu chó hơn nữa!”
203 dừng lại một chút, rồi tiếp tục thì thầm:
“Không ai biết, trong nhà giam Đoạn gia này, hơn một nghìn ngày đêm, Giang Hội Y đã sống như thế nào.”
“À.” Triệu Nhược Minh cười lạnh: “Nhà giam 3,3 tỷ.”
“Trong những ngày không thấy ánh sáng mặt trời đó, Đoạn Kế Chi là ánh sáng duy nhất của cô ta.”
“Hừ.” Triệu Nhược Minh cười lạnh: “Ánh sáng duy nhất đúng không, chiếu sáng cả phần mộ của ông già hắn luôn."
203 cố gắng bỏ qua sự tức giận của ký chủ, tiếp tục nói:
“Không ai biết, mỗi nửa đêm, khi người đàn ông kia đã ngủ say, Giang Hội Y lại lén lút vào phòng của một người đàn ông khác. Trong lúc triền miên, cô ta vỗ nhẹ lên mặt người đàn ông kia, tươi cười:
"Đoạn đại thiếu gia, cảm giác lén lút yêu đương với bạn gái cũ, hiện tại là mẹ kế thế nào?”
“…”
“A.”
Sau khi nghe xong, Triệu Nhược Minh chỉ thốt ra được một âm tiết.
Hệ thống ngừng lại đúng lúc.
Triệu Nhược Minh vô cảm nhìn vào không gian nơi hệ thống xuất hiện.
203, một quả cầu quang học màu xanh lam kỳ lạ không có mắt, nhưng Triệu Nhược Minh cảm thấy nó đang nhìn thẳng vào mình.
Triệu Nhược Minh mở miệng, cuối cùng thốt ra một tiếng cười lạnh.
“Náo loạn cả buổi, cuối cùng vẫn là kiểu văn cứu rỗi, gương vỡ lại lành đúng không?"
203 không nói gì, thuật toán nói cho nó biết, tốt nhất là bây giờ đừng có chọc vào ký chủ.
Triệu Nhược Minh cười nhạt: “Vậy người làm cha tôi đây là cái gì? Chơi chung với họ đúng không?"
203 lóe sáng, cuối cùng nhắc nhở: “Thực ra, cuốn sách này có bốn thể loại, vừa rồi cô mới đoán trúng hai cái.”
Sau khi Triệu Nhược Minh trải qua cú sốc này, cô cảm thấy mình đã đạt đến trình độ tuyệt vời, tin rằng không còn gì có thể đánh bại mình nữa.
“Thể loại gì?”
“Gương vỡ lại lành, cứu rỗi, mẹ kế, và…”
203 đánh thêm một cú cuối cùng: “Song khiết mối tình đầu.”
“…”
Triệu Nhược Minh cảm thấy mình vẫn chưa tu luyện đại thành
“Song khiết?! Mối tình đầu?!” Triệu Nhược Minh mở to mắt: “Mối tình đầu tôi có thể nhịn, nhưng song khiết là cái quái gì?”
Triệu Nhược Minh xoay người xuống giường, đi đi lại lại trên sàn nhà, miệng liên tục lẩm bẩm.
“Đã là thể loại mẹ kế rồi, Đoạn Hồng Tích còn sủng ái nữ chính lên trời, vậy mà còn có song khiết! Đoạn Hồng Tích bị liệt dương hay làm từ thiện? Hay ông ta nghĩ mình là thần tiên? Ông ta cưới vợ về nhà để làm trang sức hay là để thờ?”
203 cảm thấy ký chủ đã hoàn toàn phát điên.
“Cuối cùng, ký chủ…” 203 không thể không cắt ngang cơn giận của cô: “Cô phải nhớ kỹ, không được động đến nữ chính. Nếu không, thế giới này sẽ kết thúc.”
Triệu Nhược Minh dừng bước.
203 nghe thấy một tiếng cười lạnh.
“Tôi hiểu. Tôi hiểu.”
Triệu Nhược Minh cười dữ tợn.
“Hội Y, em còn nhỏ, tôi sẽ không động vào em.”
…