“Nơi này là chốn thiêng liêng của ngành dược học, không phải chỗ cho trẻ con chơi đồ hàng, học sinh như vậy có tư cách gì mà ở lại phòng chế dược!” Bạch Thư Lam lời lẽ chính đáng nói, nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Dịch Trạch Thành, hắn không nhịn được co rụt lại, hắn bỗng nhận ra vì mình công kích Minh Lai nên khiến đối phương tức giận, trong lòng cực kỳ hoang mang nhưng cũng nảy sinh cảm giác ghen ghét. Một người em trai không biết nhặt được ở đâu nhưng lại có thể khiến Dịch Trạch Thành xem trọng đến vậy, trong khi hắn đã theo đuổi đối phương nhiều năm mà vẫn không nhận được một chút chú ý nào từ người đàn ông này!
Nghĩ đến đây, mặt hắn lập tức vặn vẹo hơn nữa, giọng điệu nặng nề: “Về chuyện của bạn Dịch Minh Lai, tôi sẽ báo cáo một cách trung thực với học viện Liên Bang.”
Viện trưởng lập tức biến sắc, những lời này rõ ràng chính là lời đe dọa. Nếu thực sự báo cáo lên, với sức ảnh hưởng của Bạch gia, chắc chắn sẽ làm mức độ chuyện này trở nên nghiêm trọng, thậm chí Winchester sẽ bị nghi ngờ liệu có đủ tư cách để tiếp tục giảng dạy môn dược tễ học hay không, từ đó có thể thấy được sự độc ác trong lời này của Bạch Thư Lam!
Nhưng với tư cách là một trong những người bị đe dọa, Dịch Trạch Thành vẫn luôn giữ thái độ bình thản, không hề bị chọc tức. Hắn chỉ cúi đầu nhìn hành động như một tên hề của Bạch Thư Lam, đơn giản trình bày một sự thật: “Về chuyện Bạch Thư Lam ở học viện tấn công và bắt nạt Minh Lai, tôi cũng sẽ thông báo một cách trung thực cho Bạch gia, hơn nữa cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với gia chủ Bạch gia.”
Lời nói này rõ ràng đã nâng thù oán giữa hắn và Minh Lai lên thành vấn đề giữa hai gia tộc, thậm chí vì người em trai này mà Dịch Trạch Thành không ngại trở mặt với Bạch gia. Bạch Thư Lam nghe vậy lập tức nghẹn lời, không thể tin mà nhìn qua: “…Anh!”
Nếu thật sự đến mức này, Bạch gia khả năng cao sẽ vứt bỏ hắn để làm dịu cơn giận của Dịch gia, dù sao thì danh tiếng của họ ở bên ngoài tuy vang dội nhưng xét về thân phận thì thực sự không đáng nhắc đến.
Ludwig không thể nhìn thêm được nữa, hắn đứng lên phản bác với giọng điệu kích động: “Bạch Thư Lam, cậu liên tục nghi ngờ Minh Lai, nhưng lại không biết rằng xét về thiên phú về dược học, dù cậu có điều khiển tàu sao cũng không bằng một phần mười Minh Lai. Ngành dược học tự hào vì có một sinh viên như Minh Lai, nhưng lại xấu hổ vì loại hành vi xấu xa mượn cớ rồi công kích người khác như cậu.”
Những lời nói chân thành tình cảm của hắn khiến cho toàn bộ sinh viên trong phòng suýt chút nữa phun ra, ngay cả Bạch Thư Lam cũng ngẩn người, thậm chí nghi ngờ rằng liệu bản thân có đang nghe nhầm hay là đạo sư Ludwig đã điên rồi?
Bạch Thư Lam không dám tin mà lặp lại: “……Một sinh viên ngày nào làm thực nghiệm cũng bị nổ, anh nói cậu ta có thiên phú, còn tự hào vì cậu ta?”