“Đúng là nói dối một cách trắng trợn, đạo sư đừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi nổi điên nhé, này là thiên phú gì, là thiên phú gây thù chuốc oán với dược học à?”
Khi Ludwig nhìn về phía mọi người, ánh mắt hắn tràn đầy đau đớn, như thể mọi người đều say chỉ có hắn là tỉnh táo. Hắn tiếp tục nói: “Mấy người thì biết cái gì, phải biết rằng trước đó không lâu Minh Lai…”
“Ludwig!” Dịch Trạch Thành ngắt ngang lời hắn, đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Bạch Thư Lam, thanh niên chẳng thèm để ý, nhưng lúc này ánh mắt hắn trầm trọng nhìn về phía Ludwig, hắn cảnh cáo: “Đủ rồi.”
Giọng Ludwig hơi dừng lại, ngay cả khi Dịch Trạch Thành chưa nói xong, hắn cũng hiểu ý của đối phương. Ý của Dịch Trạch Thành là không muốn hắn nói ra chuyện chỉ có xác suất một phần mười vạn đó, khiến Minh Lai bị mọi người chú ý chế giễu.
Dù sao thì xác suất quá thấp, thậm chí không thể xác định được cậu thật sự có thiên phú hay chỉ là chuyện trùng hợp. Dịch Trạch Thành không muốn mạo hiểm, cho người khác có thêm một cơ hội biến Minh Lai thành trò cười.
Mà Bạch Thư Lam lại hiểu theo một nghĩa khác, trước đó hắn bị Dịch Trạch Thành dọa sợ hãi, nhưng lại lập tức được khơi gợi bởi hành động ngớ ngẩn của Ludwig. Hắn tựa như đã nắm được điểm mấu chốt nào đó nên lập tức nói: “Dù đạo sư Ludwig có thiên vị Dịch Minh Lai đến mức nào thì cũng không nên nói ra những lời dối trá dễ dàng bị lật tẩy như vậy. Làm trong ngành nghề dạy học và giáo dục cao quý này, nhưng lại có thể vì tình riêng mà nói ra lời như vậy, chuyện này khiến tôi không thể không nghi ngờ tính chuyên nghiệp và phẩm hạnh đạo đức của đạo sư.”
Nghi ngờ, nghi ngờ, nghi ngờ, hai từ này thật sự chính là khẩu hiệu của Bạch Thư Lam. Minh Lai nghe hoài mà cảm thấy đau tai, không biết có phải do không thể tiêu hóa linh khí nên tâm trạng của cậu càng ngày càng trở nên bực bội hay không, nhưng tóm lại, hiện tại Minh tiểu yêu cực kỳ muốn giải quyết một lần cho xong cái tên sức chiến đấu thấp nhưng lại bám dính cực kỳ phiền phức như keo da chó này, vì vậy cậu đứng ra.
Gương mặt thiếu niên tái nhợt, nhưng đôi mắt đen láy dần dần trở nên kiên định. Cậu mím chặt đôi môi không còn chút máu, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nếu Bạch ca ca muốn đuổi tôi ra khỏi ngành dược học, vậy thì tôi sẵn lòng chấp nhận khiêu chiến của anh, giống như truyền thống ngành dược học suốt ngàn năm qua, người thắng ở lại, người thua rời đi.”
Cái gì?
Xung quanh ồ lên huyên náo, lời của Minh Lai khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc, một sinh viên ngày nào cũng làm nổ phòng chế dược mà lại muốn lên đài PK với người thừa kế của một gia tộc chế dược?
So cái gì? So xem ai chơi thực nghiệm mà nổ giỏi hơn à?
Chắc không phải do câu nói thiên phú của Ludwig đã cho cậu ta can đảm và ảo tưởng, khiến cậu ta thật sự cho rằng mình có bản lĩnh đó đấy chứ…