Dịch Trạch Thành nhìn hắn từ trên cao, hừ lạnh một tiếng: “Ánh mắt dính nhớp cậu nhìn Tiểu Lai kìa, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
“…… Thực ra cậu đang ghen tị đúng không.” Biểu cảm của Ludwig cạn lời, hắn nghiêm nghị chỉ trích: “Cả ngày ôm ôm ấp ấp, sao cậu không nhắc đến cái chứng bệnh sạch sẽ điên cuồng của cậu đi? Nói gì mà nuôi em trai, thực chất cậu đang nuôi cô dâu nuôi từ bé có đúng không!”
Mặt mày Dịch Trạch Thành tối sầm, ly rượu cầm trong tay suýt nữa bị bóp nát, hắn quay đầu lại nói với quản gia: “Sau này đừng để tên biếи ŧɦái này bước qua cửa nhà họ Dịch, đến một lần đuổi một lần.” Nói xong, hắn tức giận quay lưng bước đi, nhưng chỉ mới bước hai bước thì đã va phải thiếu niên đang đi về phía hắn.
Minh Lai khó hiểu nhìn dáng vẻ bực bội của hắn, quen thuộc ôm lấy cánh tay đối phương, thân mật hỏi: “Ca ca, anh làm sao vậy ạ?”
Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cậu, thiếu niên này có một gương mặt vô hại như thiên thần, đôi mắt trong veo, nụ cười ngây thơ không rành thế sự, một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy sao lại có thể liên quan đến loại chuyện bẩn thỉu như tình yêu? Dù cậu đã mười tám tuổi, nhưng vẫn là một đứa trẻ cần được bảo vệ.
Nghĩ như vậy, chút cảm xúc khác thường bị Ludwig khơi gợi trong lòng thanh niên nhanh chóng bị dập tắt. Hắn tự cho rằng, đây hoàn toàn chỉ là tình cảm muốn bảo vệ của một người anh trai dành cho em trai, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình thân của chúng ta.
Vì vậy, hắn mượn danh nghĩa của một người anh trai, nghiêm túc nói với thiếu niên: “Ludwig là một tên biếи ŧɦái mặt người dạ thú, sau này em nhớ tránh xa hắn ra, đừng để bị hắn dạy hư, có hiểu không?”
“Em biết rồi ạ, anh trai.” Thiếu niên đồng ý rất dứt khoát, dù sao Ludwig cũng không phải là lương thực dự trữ, không quan tâm thì không quan tâm, Minh tiểu yêu lạnh lùng nghĩ, trời đất bao la, lương thực dự trữ của cậu mới là lớn nhất, đợi khi nào cậu thăng cấp, nhất định phải bắt tất cả lương thực dự trữ lại, nhốt chung một chỗ, ép họ 24 giờ không ngừng phát điện cung cấp linh khí.
Một người một yêu cực kỳ hòa hợp đạt được nhận thức chung, thật đáng thương cho Ludwig, cứ như vậy mà trở thành vật hy sinh. Minh Lai giữ vững nguyên tắc “kiêu ngạo làm nổ phòng dược, khiêm tốn điều chế thành phẩm”, thề phải làm một hoa sen trắng khiến một nhóm người qua đường tức điên, ở Winchester hô mưa gọi gió, mãi cho đến dịp trao đổi sinh viên, đã bất ngờ phá vỡ kế hoạch của cậu.