Tất nhiên, nhân vật chính đâu hề hay biết đến nỗi oán niệm của người khác. Ludwig vẫn say mê chạy quanh Minh Lai, ôm hy vọng khai quật kho báu và chứng kiến sự ra đời của thiên tài. Nếu có thể xác định thiên phú của thiếu niên là thật, vậy thì đó sẽ là một tin chấn động trong ngành dược tễ học. Vì thế, hắn thử đưa ra đề nghị: “Hay chúng ta đi vào phòng chế dược làm một chút?”
Minh Lai nở nụ cười ngây thơ: “Được thôi ạ, thưa thầy.”
Và rồi…
“Ầm—!”
“Ầm—!”
“Ầm—!”
Ludwig ngây ngẩn nhìn phòng chế dược bị nổ tan tành thành than tổ ong, Minh Lai còn chưa thỏa mãn, động tác dừng lại, trực tiếp cắm thêm một đao: “Thầy, còn tiếp tục nữa không ạ?”
Ludwig ngơ ngác nhìn vẻ mặt vô tội của cậu, không thể tin được mà lẩm bẩm: “Vậy thuốc hóa đá trước đó, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao…”
Minh Lai thở dài u buồn: “Có lẽ em thật sự không có thiên phú nhỉ.”
Đương nhiên không phải, cậu đã gần như tìm ra phương pháp chính xác rồi, chỉ là không khống chế tốt lực tay, nên mới khiến phòng dược nổ nhiều lần như vậy. Dĩ nhiên, Minh tiểu yêu sẽ không nói điều này cho hắn.
Diễn một đóa sen trắng leo lên vị trí cao bằng cách ôm đùi rất tuyệt, mỗi ngày nhìn người khác tức giận mà không dám nói ra thật sự rất thú vị, Minh tiểu yêu hoàn toàn không muốn thể hiện cái gọi là thiên phú khiến “toàn bộ ngành dược học phải điên đảo” của mình, như vậy không thú vị, quá chán rồi!
Chỉ có điều, Ludwig rõ ràng không hề dễ dàng từ bỏ, dù trơ mắt nhìn Minh Lai nổ tung phòng chế dược hết lần này đến lần khác, hắn vẫn kiên cường bất khuất dạy bổ túc cho cậu về dược học, thỉnh thoảng lại gọi Minh Lai đi thực hành, không chỉ đuổi theo Minh Lai khắp học viện, mà còn vì nghiên cứu học thuật mà hận không thể sống luôn ở nhà họ Dịch, cùng ăn cùng ngủ với Minh Lai!
Mãi cho đến một ngày, khi hắn như thường lệ chạy đến Dịch gia, nhưng lại đối mặt với cánh cửa đóng chặt.
Quản gia Esmo nhìn hắn với vẻ mặt khó xử, nói: “Thiếu gia Lud, gia chủ nói rằng Minh Lai thiếu gia vẫn còn là một đứa trẻ, xin vị thầy giáo có sở thích bệnh hoạn luyến đồng hãy giữ khoảng cách với cậu một chút.”
Vẻ mặt Ludwig ngơ ngác: “…”
Sau đó hắn đẩy quản gia ra rồi xông vào, cực kỳ tức giận gào thét về phía Dịch Trạch Thành: “Mẹ nó gì mà sở thích luyến đồng, Dịch Trạch Thành em trai cậu năm nay đã mười tám tuổi rồi đó!! Không đúng, không liên quan đến luyến đồng gì đó, tôi chỉ muốn khai quật thiên phú của em ấy, tôi là xuất phát từ tình yêu của một thầy giáo đối với học sinh, cậu có hiểu không!!”