Ludwig điên cuồng kêu gào: “Dịch Trạch Thành, cậu điên rồi à? Rốt cuộc cậu có hiểu thiên phú này có ý nghĩa gì không!”
Dịch Trạch Thành nâng mi, liếc nhìn hắn một cái, bình thản nói: “Dù em ấy không có thiên phú này, tôi vẫn có thể bảo vệ em ấy cả đời.”
Lúc hắn xác định thiếu niên không có bất kỳ thiên phú nào của một dược tễ sư, mặc cho phòng chế dược của nhà họ Dịch bị nổ tan tành, hắn vẫn cực kỳ kiên nhẫn dạy bảo đối phương tiến hành thí nghiệm, điều này đã đủ để chứng minh hắn đã công nhận người em trai này.
Mà hiện tại, bất kể lai lịch của cậu ấy có điều gì còn che giấu, liệu cậu ấy có thiên phú này hay không, Dịch Trạch Thành đều sẵn sàng gánh vác trách nhiệm này.
“Tiểu Lai cần nghỉ ngơi, cậu cứ tự nhiên nhé.”
Dịch Trạch Thành lạnh lùng ném ra một câu như vậy, rồi ôm thiếu niên bước ra khỏi phòng sách, đi về phía phòng ngủ của hắn. Thiếu niên cuộn tròn trong lòng hắn, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mơ màng dụi đầu vào người hắn, rồi lại thϊếp đi.
Ludwig đứng đó trơ mắt nhìn bóng lưng của bạn mình khuất dần, rất muốn mở miệng hỏi thăm, không biết chứng sạch sẽ của cậu ta đã biến đi đâu rồi.
Ở một bên khác, Dịch Trạch Thành đặt thiếu niên lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, Minh Lai dường như cảm nhận được, mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt điển trai của lương thực dự trữ, cậu lập tức nở một nụ cười vui vẻ, ngẩng đầu hôn nhẹ lên má hắn: “Ca ca, chúc ngủ ngon.”
Dịch Trạch Thành khựng lại: “Ngủ ngon.”
Không có ai nhìn thấy, những đường nét cứng rắn trên gương mặt thanh niên lặng lẽ trở nên mềm mại, thu lại tất cả sự sắc bén lạnh lùng, chỉ còn lại một mảng dịu dàng.
Học viên ngành dược tễ học phát hiện ra một chuyện thú vị: Người thầy không chịu khuất phục trước quyền quý của họ - Ludwig cuối cùng cũng thua bởi Dịch đại lão bênh vực người nhà. Hiện tại, mỗi ngày hắn đều tung tăng vui vẻ đi theo bên cạnh Minh Lai, lấy cớ dạy học để hỏi han ân cần.
“Đây là Thường Thanh Đằng*, dược tính mạnh, hệ rễ có độc tố, nhưng lại là loại thảo dược không thể thiếu để điều chế thuốc chữa bệnh.”
*dây thường xuân
“Đó là Ngưng Sương Diệp, thuộc tính hàn, dùng để điều hòa hai loại thảo dược có thuộc tính trái ngược, thuận tiện cho việc dung hợp.”
“Nếu em nhìn hình ảnh mà không nhớ được, tôi có thể dẫn em đi thực địa để nhận biết những loại thảo dược này, từ từ thôi, không cần phải gấp gáp.”
Các học viên lặng lẽ nhìn về phía hai thầy trò đang đứng, không khỏi thở dài. Thầy Ludwig liệu thầy có còn nhớ ngày trước thầy đối phó với bọn em thế nào không?
“Tôi đâu phải bách khoa toàn thư vạn năng, hỏi tôi còn không bằng đi xem sách thảo dược, không nhớ được thì cứ chuyển ngành đi, tôi không dạy kẻ ngốc.”