Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 33: Thiên tài (2)

Minh tiểu yêu cọ cọ lương thực dự trữ, cảm thấy tinh thần mệt mỏi đã hồi phục rất nhiều. Cậu chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Không có mà, không phải lúc đó ca ca giám sát bên cạnh em hay sao? Mỗi một bước trong quy trình đều được thực hiện theo động tác chuẩn nhất, thảo dược đúng, khối lượng cũng không sai, kể cả lực khuấy cũng giống hệt những lần trước.”

Ludwig lập tức hiểu ra ý của Dịch Trạch Thành, bỗng chốc nhảy dựng lên: “Đúng đúng đúng, nếu không có sự khác biệt, tại sao thuốc an thần lại biến thành thuốc hóa đá? Công thức của thuốc hóa đá đã thất truyền từ ngàn năm trước, biết bao dược tễ sư đều cố gắng nghiên cứu ra công thức chính xác, nhưng cuối cùng tất cả cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ. Minh Lai, trong quá trình điều chế thuốc, em rốt cuộc đã thêm thứ gì mà lại xuất hiện biến đổi như vậy?”

Minh Lai bị hắn dọa đến co rúm lại, ôm chặt cánh tay Dịch Trạch Thành không buông, nhỏ giọng biện bạch: “Em không làm gì cả mà.”

Dịch Trạch Thành: “Ludwig, cậu đừng dọa em trai tôi.”

Ludwig: “…”

Hắn lau mặt, cố gắng để tâm tình mình bình tĩnh lại, đυ.ng phải một học sinh nhút nhát với một tên bạn tốt cuồng bênh vực người nhà mình, hắn cũng cảm thấy rất tuyệt vọng aaa!

“Lão Dịch, tôi đề nghị cho Minh Lai tiến hành lại thí nghiệm một lần nữa, toàn bộ quá trình cứ dùng quang não ghi lại một cách chính xác, xem thử kết quả ra sao, rồi kết quả trước đó rốt cuộc có phải chỉ là trùng hợp hay là em ấy thực sự có thiên phú đáng kinh ngạc như vậy.” Ludwig chân thành khuyên bảo.

“Cậu nghĩ thử xem, loại thiên phú này đại diện cho điều gì? Hiện tại, em ấy chỉ vừa mới tiếp xúc với lĩnh vực này mà đã chế tạo ra được thuốc hóa đá có thể khiến người ta dính chiêu, nếu có thời gian phát triển, chắc chắn có thể trở thành nhân tài. Người có tiềm lực như vậy, trong năm ngàn năm qua, khó gặp được người thứ hai, đừng nói chỉ là một học viện Winchester, ngay cả toàn bộ đế quốc cũng sẽ coi em ấy như bảo bối mà tận lực bồi dưỡng!”

Thiên phú sao?

Ánh mắt Dịch Trạch Thành thoáng hiện một tia tối tăm, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên đang ôm cánh tay mình ngủ gà ngủ gật, nhớ lại đủ loại biểu hiện kỳ quái của cậu ấy trong phòng chế dược, điều này không đơn giản chỉ là thiên phú, đứa em trai xuất thân từ khu ổ chuột này của hắn cũng không đơn giản giống như trong tư liệu viết.

Thanh niên duỗi tay ôm cậu vào lòng, để cậu ngủ ngon hơn chút, muôn vàn suy nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên. Đối diện với Ludwig đang kích động, hắn rất lạnh lùng mà dội một gáo nước lạnh: “Em ấy đã kiệt sức rồi, hôm nay không thích hợp để tiếp tục làm thí nghiệm, chuyện này nói sau đi.”