Tại nhà họ Dịch, phòng sách.
Thủ phạm gây ra trò cười này - Minh Lai, lúc này đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn mềm mại, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, duy trì tư thế ngồi ngay ngắn của một học sinh tốt. Khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của cậu có chút ngại ngùng và lo lắng, đôi mắt đen tròn xoe long lanh như mắt mèo vô tội nhìn về phía hai người đàn ông ngồi đối diện, tựa như vẫn chưa thể hiểu rõ tình hình hiện tại.
Tất nhiên, đây chính là chiêu mà Minh tiểu yêu thường dùng. Mỗi lần gây rối, cậu đều bày ra dáng vẻ tôi ngây thơ, tôi vô tội, tôi là một đứa trẻ ngoan. Hơn nữa, cậu cũng giả vờ rất khéo, khó mà bị người khác phát hiện. Đến hiện tại, người nhận ra được bên dưới vẻ ngoài hoa sen trắng thánh thiện của cậu thế nhưng lại ẩn chứa một trái tim đen tối cũng chỉ có một người là vị hôn phu dùng xong thì bị vứt bỏ, đầu mọc đầy cỏ xanh - Mục Cửu Minh mà thôi. Nhưng mà, hiện tại Mục Cửu Minh đang có chuyện cần giải quyết, không có thời gian để xử lý cậu, điều này càng khiến Minh Lai càng diễn bung lụa hơn chẳng thèm kiêng nể gì.
Ludwig - người vừa được giải trừ công hiệu của thuốc hóa đá trên người, lúc này hắn hoàn toàn quên hết trước đó hắn đã chán ghét thiếu niên đến mức nào, hiện tại Ludwig đang hưng phấn nhảy nhót xung quanh Minh Lai, ánh mắt cuồng nhiệt như thể vừa phát hiện ra một kho báu chưa được khai thác, khi hắn nói chuyện, thậm chí còn có chút lắp bắp:
“Lão Dịch, đừng có lật tài liệu vớ vẩn của cậu nữa! Cậu nói thử xem, chỉ cần thông qua không khí đã có thể tạo ra uy lực lớn như vậy, đây là khái niệm gì chứ? Đây thực sự là một cuộc cách mạng lớn trong ngành dược tễ học, nếu có thể áp dụng trên chiến trường với quy mô lớn, vậy thì hoàn toàn có thể dễ dàng thay đổi cục diện!”
Minh Lai bị ánh mắt của hắn nhìn đến nổi da gà khắp người, cơ thể run rẩy, đôi mắt trong veo nhìn về phía Dịch Trạch Thành: “Anh ơi…”
“Lud cậu im đi, nếu còn ồn ào nữa thì tôi ném cậu ra ngoài đấy.”
Dịch Trạch Thành ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, không kiên nhẫn đuổi Ludwig đi. Hắn đặt tài liệu xuống rồi vẫy tay gọi Minh Lai. Nhìn thấy thiếu niên như một chú mèo được triệu hồi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn, bấy giờ Dịch Trạch Thành mới đưa tay xoa đầu đối phương, gương mặt tuấn tú tỏ ra hơi nghiêm túc, hắn hỏi: “Tiểu Lai, trong lần cuối cùng em điều chế thuốc, có điểm nào khác với chín lần trước không?”
Khi nói đến chiến tích huy hoàng của Minh Lai, trong thoáng chốc khuôn mặt thanh niên hơi vặn vẹo.