Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 31: Thuốc hóa đá (2)

Nụ cười trên mặt Ludwig cứng đờ: “... Đừng đùa nữa, bạn học Minh Lai, em nghĩ thầy không nghe thấy tiếng nổ hay sao?”

Ý cười xuất hiện thoáng qua trong mắt Dịch Trạch Thành, hắn chế giễu nhìn bạn mình, nói: “Đó là tác phẩm của cậu ấy.”

“Không thể nào!!!” Ludwig kiên quyết không tin: “Lão Dịch, dù cậu có mặt mũi thế nào, cũng không thể tự làm ra thuốc rồi lại đẩy lên người em trai mình chứ!”

Dịch Trạch Thành không nói gì, nhưng vẻ chế giễu trên mặt hắn rõ ràng đang nói rằng, xem cậu làm thế nào vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Ngược lại, Minh Lai bị giật mình bởi tiếng gào thét của hắn, cánh tay vốn đã nhức mỏi khẽ run rẩy, tay trượt một cái, lọ thuốc an thần thượng phẩm tuột khỏi tay, trong tình huống tất cả mọi người hoàn toàn không kịp chuẩn bị, lọ thuốc rơi xuống đất, vỡ tan tành, nước thuốc bắn ra xa đến một mét, nó trông như thể chết mà không thể nhắm mắt.

Tất cả mọi người: “...”

Nhưng đây vẫn chưa phải là kết quả, khi biểu cảm ba người có mặt ở đây cùng lúc đờ ra, không thể thốt nên lời, thì một làn khói trắng bỗng bốc lên từ lọ thuốc, nhanh chóng lan tỏa khắp không gian phòng dược tễ, bao phủ cả ba người vào trong.

Minh Lai ngửi thử, không ngờ lại cảm thấy rất thơm, nhưng ngay sau đó cậu bỗng nhận ra hai người bên cạnh xuất hiện tình trạng khác thường.

Thân thể của Dịch Trạch Thành bị đóng đinh tại chỗ, từ mắt cá chân trở lên bắt đầu hóa đá, mãi đến thắt lưng mới ngừng lại, trong khi Ludwig thì còn thảm hại hơn, ngoại trừ cái đầu có thể cử động, những bộ phận còn lại từ cổ trở xuống đã hoàn toàn hóa thành tượng đá!

“... Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Minh Lai lẩm bẩm không hiểu.

Có vẻ như là do tác dụng của thuốc an thần, nhưng mà công hiệu của nó hơi phô trương, xoa dịu tinh thần mạnh đến mức khiến bệnh nhân bắt đầu hóa đá luôn rồi.

Trên mặt Ludwig lộ ra vẻ kinh hoàng sụp đổ, nhìn Minh Lai mà tròng mắt như muốn lồi ra, thứ duy nhất còn có thể cử động là cái miệng, nó khô khốc nói: “Bây giờ tôi tin em rồi, lão Dịch, cậu không thể nào tạo ra loại thuốc này, vậy mà còn có thể làm rơi vỡ lọ thuốc rồi phát tán công hiệu của thuốc trong không khí, chuyện đáng sợ như vậy khiến tôi nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ hay không nữa…”

Dịch Trạch Thành cúi đầu, trong lòng bổ sung một câu giúp hắn: Điều kỳ lạ nhất là, người có dị năng mạnh mẽ như hắn mà cũng không thể tránh né bị trúng chiêu, nhưng Minh Lai từ đầu đến cuối vẫn không bị hóa đá, điều này không chỉ là thiên phú dị bẩm, mà thật sự chỉ có thể là dược thần giáng thế mới làm được.

Hắn không nói ra, mà lặng lẽ vận dụng dị năng phá vỡ tác dụng hóa đá, một tay bế Minh tiểu yêu đang ngơ ngác, tay kia thì kéo Ludwig trong trạng thái hóa đá, bước ra ngoài.

“Tôi nghĩ, chúng ta có đủ thời gian để nói chuyện cho rõ ràng.”