Thiếu niên không thể tin nhìn về phía bàn thí nghiệm, không thể ngờ rằng sau tiếng nổ lần này, những lọ thuốc vậy mà lại hoàn toàn nguyên vẹn, cứ như vậy đứng yên trên bàn thí nghiệm, nhìn từ xa, ánh sáng vàng óng ánh rực rỡ lóa mắt, như thể đã thu giữ ánh sáng mặt trời và bảo quản chúng cẩn thận vào trong chai.
Minh Lai lẩm bẩm nói: “Ca ca, hóa ra thành phẩm của thuốc an thần lại đẹp đến vậy.”
Thành quả suốt một đêm lao động vất vả giờ đây hiện ra trước mắt, Minh tiểu yêu bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc như đạt được thành tựu, kích động đến mức muốn ôm chầm lấy lương thực dự trữ mà gặm cắn một phen để ăn mừng.
Dịch Trạch Thành nhìn cậu thật lâu, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng dược tễ được mở ra, đồng thời là giọng điệu đắc ý vui sướиɠ khi người gặp họa của Ludwig sau khi xông vào: “Cả đêm qua tôi vẫn luôn đếm, lão Dịch, em trai cậu đã làm nổ phòng dược mười lần, đúng là thiên phú dị bẩm đó.”
Dịch Trạch Thành và Ludwig từng là bạn học, cả hai đều là sinh viên tốt nghiệp từ trường quân đội hàng đầu của đế quốc, mặc dù khác chuyên ngành nhưng vì một lần hợp tác mà quen biết, sau đó giữ lại tình bạn này. Sau khi tốt nghiệp, Dịch Trạch Thành vào viện nghiên cứu của gia đình làm, còn Ludwig được Winchester mời làm giảng viên dược tễ học, vậy nên lúc này chỉ có hắn dám đứng ra nghi ngờ thành tích của Minh Lai, chế nhạo sự cứng đầu của bạn tốt.
Hắn bước vào, vui vẻ chờ đợi dáng vẻ Dịch Trạch Thành bị vả mặt, phòng dược tễ hỗn loạn đúng như dự đoán của hắn. Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên bàn thí nghiệm duy nhất còn nguyên vẹn bên cạnh Minh Lai, ánh mắt hắn không khỏi khựng lại.
“... Đây, đây là thuốc an thần?” Ludwig nhanh chóng tiến lên, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ lạ: “Nhìn độ bóng và độ đặc, lọ thuốc an thần này hoàn toàn đạt tiêu chuẩn thượng phẩm đấy, lão Dịch, đây là tác phẩm của cậu sao? Tốt đấy, chừng nào cậu thăng cấp thành dược tề đại sư đây? Chỉ riêng điểm này, tôi thực sự phục cậu!”
Hắn là một sinh viên tốt nghiệp ngành dược tễ học, giảng viên ngành dược tại Winchester, thế nhưng lại không bằng Dịch Trạch Thành, một kẻ nửa mùa lại thăng tiến nhanh như vậy. Nhưng khi người đó là Dịch Trạch Thành, trái lại cũng không đến nỗi không thể chấp nhận, dù sao cũng đã quen với việc bị đè bẹp rồi, đứng chung một chỗ với thiên tài trăm năm khó gặp như này luôn phải quen với việc bị tổn thương mà.
Chỉ có điều, điều Ludwig không ngờ là, giây tiếp theo, sinh viên có thiên phú dị bẩm làm nổ phòng dược tễ của hắn lại bỗng dưng cầm lọ thuốc thượng phẩm, như thể hiến vật quý khoe cho hắn xem, mặt đầy phấn khích nói: “Thầy ơi, đây là do em điều chế ra đấy!”