Dịch Trạch Thành tức giận đến mức gân xanh nổi lên, nếu là người khác thì đã sớm bị hắn đuổi khỏi phòng dược, hơn nữa không bao giờ được nhận vào làm nữa, nhưng đứa trẻ xui xẻo này lại là em trai hắn, Dịch Minh Lai, một người vừa đáng thương vừa khiến người khác phải tức giận, người đàn ông không thể phát tiết cơn giận, hung hăng đi tới, xách thiếu niên đặt bên cạnh bàn thí nghiệm, ném đi dây thường xuân trong tay cậu, một tay ôm eo cậu, một tay nắm tay cậu, từng bước từng bước chỉ cậu phương pháp pha chế thuốc an thần đúng cách.
Khi Minh Lai hồi phục tinh thần, cậu cảm giác mình đang được Dịch Trạch Thành ôm chặt, linh khí tràn đầy khiến lục phủ ngũ tạng cậu cảm thấy thoải mái như bay bổng lên mây, vòng tay của thanh niên rất ấm áp và mạnh mẽ, khoảng cách giữa họ rất gần gũi, thậm chí có thể nói là khít khao.
Đây là lần đầu tiên Dịch Trạch Thành chủ động đến gần cậu, trong lúc tức giận hắn thậm chí còn quên mất bản thân có chứng ám ảnh sạch sẽ, tất nhiên Minh tiểu yêu cũng sẽ không nhắc nhở hắn chuyện này, có linh khí để ăn thật sự rất tuyệt vời, cậu tạm thời gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, thuận theo động tác của đối phương, từng chút một điều chế thuốc dưới sự giúp đỡ của hắn.
Sau đó thì…
Cùng với một tiếng vang lớn, phòng dược tễ lại bị nổ tung.
Minh Lai: “…”
Ngại quá, thiên phú của cậu có lẽ thật sự là thiên phú làm nổ thí nghiệm nhỉ, nhưng lương thực dự trữ của cậu cũng thật đáng thương, với tính khí nóng nảy kia chắc chắn sẽ lại bị tức đến thăng thiên luôn rồi.
Nhưng mà lần này rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng gầm tức giận của Godzilla, Minh Lai lòng đầy nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của thanh niên vẫn bình tĩnh không hề thay đổi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bàn thí nghiệm lộn xộn, rất lâu sau, giọng nói trầm thấp và từ tính đầy sức hút mới nhẹ nhàng vang lên: “Tiếp tục.”
Trong lòng Minh tiểu yêu đột nhiên căng thẳng, bỗng nảy sinh một cảm giác cực kỳ tồi tệ, mà những chuyện xảy ra tiếp theo càng chứng minh cho dự cảm của cậu!
“Bùm——!”
“Tiếp tục.”
“Bùm——!”
“Tiếp tục.”
“Bùm——!”
“Tiếp tục.”
……
Suốt cả một đêm, cậu đã làm nổ phòng dược tễ mười lần!
Đôi mắt Minh Lai trống rỗng vô thần, hai tay mỏi nhừ run rẩy, sâu trong lòng phát ra tiếng gào thét đầy căm phẫn, Dịch Trạch Thành đúng là một kẻ điên, lương thực dự trữ của cậu thực sự bị cậu ép điên luôn rồi!
Cậu đã làm nổ mười lần, mười lần đấy! Hơn nữa nhìn thái độ của đối phương, m* nó có vẻ như hắn còn muốn để cậu làm nổ lần thứ mười một, mười hai và vô số lần nữa!
Dù những món ăn ngon lành bày ra trước mắt, nhưng Minh tiểu yêu lại mệt mỏi đến mức chỉ muốn chạy trốn, lúc này điều cậu sợ nhất chính là hai chữ ngắn gọn của đối phương: “Tiếp tục.”
Nhưng điều bất ngờ chính là, lần này đối phương lại nói một câu khác, Dịch Trạch Thành rõ ràng đơn giản nói: “Thành công rồi.”
Minh Lai thở phào, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi… khoan đã, thành công rồi?