Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 10: Cậu cút về phòng dược cho tôi! (2)

Dịch Trạch Thành nhận ra bản thân đã tự tìm cho mình một đống rắc rối lớn, nhưng vẫn chủ động ở lại, hắn chưa bao giờ thích chuyện trách trời trách đất, hối hận sau khi sự việc đã xảy ra, nếu đã giữ người lại thì phải xử lý cho tốt, hoàn thành trách nhiệm của mình.

Thanh niên hạ mắt, không nhìn vào đôi mắt nai kia, sau khi Mục Cửu Minh rời đi, hắn lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói của hắn bình thản nhưng vẫn toát ra vài phần kiêu ngạo đã khắc sâu vào xương tủy: “Tôi sẽ sắp xếp để tên cậu ghi vào gia phả nhà họ Dịch, từ giờ trở đi, cậu chính là Dịch tam thiếu danh chính ngôn thuận, sau này Mục Cửu Minh mà còn đến quấy rầy cậu nữa, cậu cứ trực tiếp đuổi đi, nhà họ Dịch có thể bảo vệ cậu.”

Nghe vậy, đôi mắt Minh Lai bỗng sáng lên, cậu nghiêng đầu tựa như tò mò hỏi: "Em là Tam thiếu, vậy còn một vị ca ca nữa sao?" Nếu như Dịch Trạch Thành có vẻ ngon miệng như vậy, thì vị ‘ca ca’ kia liệu có khả năng cũng là một món lương thực dự trữ không?

Câu hỏi này khiến sắc mặt Dịch Trạch Thành cứng lại trong giây lát, thanh niên đứng dậy, mím môi lạnh lùng nói: "Cha mẹ và đại ca đã qua đời trong một sự cố thực nghiệm, hiện tại trong Dịch gia chỉ còn lại tôi và cậu, nếu cậu cảm thấy cô đơn, có thể chuyển đến ở trong ký túc xá học viện."

Hắn vừa dứt lời, Minh Lai đã lập tức thốt lên một tiếng ‘a’, sau đó nhanh chóng đứng dậy lao vào lòng hắn như một viên đạn nhỏ, cố gắng ôm chặt hắn, do chiều cao khiêm tốn, cằm cậu khó khăn lắm mới chạm tới vai của người đàn ông, sau đó hắn nghe thấy cậu chân thành nghiêm túc nói: ‘Không sao đâu, ca ca, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, hai người sống nương tựa vào nhau cũng có thể sống tốt mà!’”

Cậu rất sẵn lòng sống nương tựa với lương thực dự trữ của mình, đó thật sự là một thế giới thần tiên mà cậu luôn hằng mơ ước!

Thân thể Dịch Trạch Thành cứng đờ, đây là lần thứ ba hắn bị tấn công bất ngờ và hoàn toàn không thể tránh thoát, với dị năng của mình, không phải hắn không thể tránh thoát một người bình thường, nhưng mà, mỗi khi cậu bé chủ động lại gần, thanh niên luôn khó lòng cưỡng lại sự ấm áp mà đối phương mang đến.

Hai người dán vào nhau qua lớp quần áo, âm thanh trong trẻo của thiếu niên hòa cùng tiếng hít thở đập vào tai hắn, đây vốn là điều mà một người mắc chứng sạch sẽ như hắn ghét nhất, nhưng hắn lại không thể tách cậu ra khỏi người mình. Chàng trai kéo khóe môi, nhưng lại là một đường cong mỉa mai, tự chế giễu bản thân không có chút kiên định nào, nhưng nghĩ như vậy, miệng hắn vẫn không thể kiểm soát mà nói ra:

“Cậu muốn ở lại thì cứ ở, ngoài phòng của tôi, cậu thể tùy ý chọn một căn phòng khác, sau này có gì cần thì nói với Esmo, nếu có vấn đề không thể giải quyết, cậu có thể đến tìm tôi.”