Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 11: Cậu cút về phòng dược cho tôi! (3)

“Thật không? Vậy anh có thể dạy em cách pha chế thuốc an thần không?” Minh Lai vui vẻ nhìn hắn, rồi lại cúi đầu, có chút thất vọng và ngượng ngùng nói: “Em mới nhập học được một tuần, không theo kịp tiến độ học tập của mọi người, sắp đến kỳ thi dược học rồi, nếu em không học được, có lẽ sẽ bị nhà trường buộc thôi học…”

Buộc thôi học à?

Dịch Trạch Thành cười khẩy một tiếng, ngón tay dài nâng cằm thiếu niên lên, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ khinh thường nhè nhẹ, hắn nói: “Cậu là tiểu thiếu gia Dịch gia, đừng nói một học viện quý tộc nho nhỏ, ngay cả trường quân đội hàng đầu đế quốc, dù cậu thi điểm 0 mỗi năm cũng sẽ không ai dám chất vấn cậu. Mấy kiểu buộc thôi học này, họ không có tư cách, càng không có can đảm.”

Dịch gia vì thực nghiệm thất bại dẫn đến thâm hụt tài chính, nhưng chuyện Dịch gia bên trong chỉ còn một cái vỏ rỗng thì rất ít người biết, bên ngoài họ vẫn là một gia tộc trâm anh thế phiệt sáng lấp lánh. Hơn nữa, với tư cách là một trong những công thần xây dựng đất nước, công lao của Dịch gia giúp cho họ có được rất nhiều đặc quyền, đủ để hoành hành khắp đế quốc mà không có ai dám can thiệp.

Dịch Trạch Thành đồng ý điều kiện Mục Cửu Minh đưa ra để thực hiện giao dịch, nhưng mà vẫn còn cần một khoản tiền để bù vào thâm hụt chỗ phòng thí nghiệm, sớm ngày đưa Dịch gia trở lại thời kỳ thịnh vượng. Đó là một giao dịch không tình nguyện, nhưng nhìn thiếu niên ngốc nghếch trước mắt, hắn lại thật sự muốn bảo vệ cậu, có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dù chỉ để giải khuây cũng là một lựa chọn không tồi.

Dưới ánh mắt sáng ngời của thiếu niên, Dịch Trạch Thành khẽ mỉm cười, nói: “Dù không cần thành tích, nhưng nếu em có thể học thêm một số thứ cũng là chuyện tốt, đi thôi, tôi sẽ dạy cậu cách điều chế dược phẩm.”

“Vâng!” Minh Lai ngoan ngoãn gật đầu, rất vui vẻ bám lấy lương thực dự trữ của cậu.

……

Một lát sau, phòng chế dược của Dịch gia đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang trời, độ chấn động vang xa mười dặm, một vụ nổ hiệu quả tương đương một viên đạn nổ laser do tên cướp biển nào đó ném vào Đế Đô tinh.

Sau đó, giọng gào thét giận dữ xé tan lớp màn che tình thân của Dịch Trạch Thành vang lên: “Tên khốn, trong lúc điều chế thuốc an thần, cậu dám lợi dụng lúc tôi không chú ý thêm dây thường xanh vào, cậu mau cút về phòng dược cho tôi!!!”