Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 9: Cậu cút về phòng dược cho tôi! (1)

Đôi môi mỏng của anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mí mắt thiếu niên, giọng nói cực kỳ quyến rũ: “Tôi sẽ đến đón em.” Câu nói này rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức kỳ lạ, khiến người ta rùng mình, nhưng vì Mục Cửu Minh đã thiết lập kết giới trước khi mở miệng, ngay cả Dịch Trạch Thành bên cạnh cũng không thể nghe thấy, tất nhiên không thể đoán được ý nghĩa bên trong lời này.

Minh Lai nghe hiểu, nhưng không hề cảm thấy hoảng sợ hay cảm nhận được sự nguy hiểm, trái lại, khi nghe đến chuyện lương thực dự trữ nói sẽ quay lại, Minh tiểu yêu rất vui vẻ, hai tay giơ lên tán thành, gật đầu thật mạnh, đáp dứt khoát: “Được rồi, em đợi anh nhé.”

Lương thực dự trữ ngon như vậy, đương nhiên cậu sẽ không từ chối ai hết, thậm chí còn muốn tích trữ thêm nhiều hơn nữa.

Mục Cửu Minh nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, đứng dậy giải trừ kết giới, anh ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Trạch Thành, lịch sự gật đầu một cái, từ tốn mở miệng nói: “Nếu Dịch gia chủ thích Lai Lai, với tư cách là vị hôn phu của em ấy, tôi có thể yên tâm giao người cho ngài rồi, Lai Lai là người đơn thuần, hy vọng Dịch gia chủ chăm sóc em ấy nhiều hơn.”

Câu này nói xong, dường như hoàn toàn đặt mình ở vị trí càng gần gũi với Minh Lai hơn, thậm chí không hề nhắc đến chuyện từ hôn.

Dịch Trạch Thành nhìn anh, không biết nên cười hay không, nghiêm túc nói: “Minh Lai là em trai tôi, đương nhiên tôi sẽ đối xử tốt với cậu ấy, Mục Cửu thiếu đã hủy hôn ước với Tiểu Lai, thì sau này không cần phải bận tâm đến những chuyện liên quan nữa, tôi cũng thay Tiểu Lai chúc anh có thể sớm ngày tìm được nửa kia phù hợp.”

“Đã hủy hôn ước.” Mục Cửu Minh ngẫm nghĩ nhắc lại bốn chữ này, nhưng chỉ cười khẽ mà không dây dưa tiếp chủ đề này, anh gật đầu nói: “Nếu vậy, tôi sẽ không quấy rầy hai anh em thể hiện tình cảm nữa.”

Dịch Trạch Thành không thèm chớp mắt, lạnh nhạt nói: “Esmo, tiễn Mục Cửu thiếu.”

Người quản gia vẫn luôn đứng bên cạnh như một phông nền bước ra, khéo léo cúi người: “Mục Cửu thiếu, xin mời.”

……

Minh Lai ngoan ngoãn ngồi trên sofa, đôi mắt đen long lanh nhìn về phía đối diện, biểu cảm của cậu rất thất vọng, ngay cả ánh mắt cũng u ám không còn sức sống, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, ai nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy xót xa.

Lương thực dự trữ cách xa đến vậy, ngay cả linh khí cũng chẳng còn thơm tho, sao cậu có thể vui vẻ được đây?