Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau, không khí căng thẳng như thuốc nổ. Mặc dù Mục Cửu Minh vẫn giữ sắc mặt không đổi, môi khẽ nở nụ cười, vẫn luôn duy trì được dáng vẻ thanh nhã thong dong, tựa như không hề nghe thấy lời của đối phương, chỉ có màu đen trong mắt dần dần trở nên sâu thẳm hơn; mà Dịch Trạch Thành một tay ôm lấy Minh Lai như để khẳng định chủ quyền, thẳng thắn đối diện với Mục Cửu Minh, khóe môi nhếch lên một cách mỉa mai, mang dáng vẻ của một người chiến thắng áp đảo.
Không khí yên tĩnh đến nghẹt thở, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị hành động của Minh Lai phá vỡ, thiếu niên bỗng phấn khích lao vào lòng Dịch Trạch Thành, hai tay ôm chặt lấy eo đối phương, giọng nói trong trẻo tràn đầy phấn khích: “Ca ca!”
Vừa gọi như vậy, cậu còn tiện thể dụi mặt vào vai hắn, cảm nhận được linh khí dễ chịu đang bắt đầu vận chuyển điên cuồng đến đan điền, thoải mái thưởng thức bữa tiệc linh khí mà lương thực dự trữ cung cấp.
Dịch Trạch Thành bất ngờ bị cậu ôm chặt, thanh niên chưa bao giờ gần gũi với người nào như vậy bỗng cứng đờ người, đầu óc trống rỗng, hắn ngẩn ra vài giây, rồi giống như một cỗ máy, chậm chạp cứng đờ cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khẽ cử động: “Cậu…”
Minh Lai nhân cơ hội, nhón chân hôn lên má hắn một cái, cảm nhận được linh khí mạnh mẽ giữa môi và răng, đồng thời còn dùng đôi mắt ngây thơ vô hại nhìn thẳng vào thanh niên, vui vẻ nở nụ cười: “Ca ca, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, trở thành một người em trai tốt!”
Liên tiếp gặp phải tấn công, bệnh sạch sẽ của Dịch Trạch Thành gào thét trong lòng, cảm giác điên cuồng khiến hắn muốn ném cậu nhóc trong lòng ra ngoài băm thành nhiều mảnh, nhưng chút lý trí còn sót lại khiến hắn không thể làm ra loại hành động mất mặt này trước kẻ thù, hắn hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, một tay xách nhóc ranh trong ngực ra, sau đó kéo khóe môi lên, tạo thành một nụ cười gượng gạo, miễn cưỡng nói ra một chữ từ cổ họng: “Ngoan.”
Mục Cửu Minh phát ra một tiếng “hừ” nhẹ đầy ẩn ý, lông mày hơi nhướng lên, ánh mắt quét qua khuôn mặt hắn nhưng không vạch trần, sau đó bước lên hai bước đứng trước mặt Minh Lai.
Anh hơi cúi người, đôi mắt hoa đào híp lại, trong lòng cuộn trào như bão tố, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thiếu niên, tỉ mỉ giúp cậu chỉnh lại quần áo lộn xộn. Khoảng cách giữa hai người gần lại trong gang tấc, có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở, ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng ma sát trên cần cổ trắng như ngọc của Minh Lai, đôi mắt thiếu niên ngây thơ vô tội, nhưng tiếc là anh đã nhìn thấu bản chất tinh ranh của đối phương từ lâu, Mục Cửu Minh khẽ cười, thở dài nói: “Em còn đáng yêu hơn cả những gì tôi nhìn thấy, khiến tôi không nỡ buông tay, cứ ở Dịch gia chơi vui vẻ, đợi khi nào tôi xong việc…”