Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 7: Tranh đoạt (1)

Theo nguyên tắc mà Dịch Trạch Thành luôn tuân thủ, lúc này chắc hẳn hắn nên chấm dứt giao dịch và rút lui, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thiếu niên dần dần trở nên u ám, người đàn ông vốn lạnh lùng và biết cách kiềm chế bỗng không nói nên lời.

Một tiếng ho khan nhẹ nhàng bỗng cắt đứt bầu không khí ngột ngạt này, Mục Cửu Minh cười khẽ, vẫy tay về phía Minh Lai, giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh và dịu dàng, nhẹ nhàng gọi: “Lai Lai, lại đây, đừng có vô lễ như vậy.”

Giọng nói của anh vừa dịu dàng vừa mang theo sự bất lực, thoạt nghe có vẻ cực kỳ cưng chiều Minh Lai, nhưng người càng quen thuộc với anh sẽ càng hiểu rõ sự lạnh lùng và nguy hiểm trong giọng nói của Mục Cửu Minh, thông thường thì khi người đàn ông này càng tỏ ra bình tĩnh và dịu dàng, thì chứng tỏ cảm xúc thực sự của anh lại hoàn toàn trái ngược.

Minh Lai quay đầu nhìn Mục Cửu Minh, thiếu niên chớp mắt, thật sự không muốn phải lựa chọn giữa hai nguồn lương thực dự trữ, đó đều là thức ăn của cậu, sao cậu lại không thể có cả hai cơ chứ!

Mục Cửu Minh nhạy bén nhận ra sự do dự của thiếu niên, môi anh khẽ cong lên, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng sâu, nhưng ánh mắt lại trở nên thâm trầm hơn, đúng là một tiểu yêu tinh lạnh lùng vô tình, còn xảo quyệt hơn những gì anh tưởng tượng, kỹ năng “vắt chanh bỏ vỏ” thật sự rất thành thạo, đáng yêu như vậy khiến anh không nỡ buông tay.

Anh khẽ thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cực kỳ nguy hiểm: “Lai Lai, sao lại không ngoan chút nào như vậy…”

Chưa kịp để Minh Lai phản ứng, một bàn tay bỗng nhiên đặt lên vai cậu một cách thân mật, động tác mạnh mẽ và bình tĩnh của người đàn ông bỗng giam cầm cậu bên người, khi thiếu niên ngẩng đầu lên, liền thấy Dịch Trạch Thành đột nhiên cười nhạo một tiếng, nhờ nụ cười này, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn bỗng trở nên sống động, tươi sáng và kiêu ngạo, giọng nói trong trẻo nhưng mang đầy ý mỉa mai của hắn vang lên: “Cảm ơn Mục Cửu thiếu tướng đã đưa em trai tôi về, việc giáo dục gia giáo Tiểu Lai sẽ do tôi, người anh này phụ trách, không cần anh phải nhọc lòng.”

Dịch Trạch Thành và Mục Cửu Minh vốn dĩ không hợp nhau, hắn dĩ nhiên hiểu rõ, người kia đã lợi dụng điểm yếu của mình để đưa người trở về, mục đích chẳng phải là thông qua hắn để hạn chế hành động vị bạn lữ chưa cưới của mình, tránh để Minh Lai quấy rầy anh ta nữa hay sao?

Rõ ràng anh ta đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng lại khó chịu vì Minh Lai rời đi quá dứt khoát nhanh chóng, chẳng lẽ đây chính là bản chất xấu xa của đàn ông à, đúng kiểu tự làm khổ mình.

Nếu đã như vậy, hắn sẽ không để Mục Cửu Minh vui vẻ!