Nếu như cảnh tượng ướŧ áŧ và quấn quýt này bị đám quý tộc luôn mồm nói rằng Mục Cửu Minh không thể nào thích thứ hạ tiện Minh Lai nhìn thấy, chắc hẳn họ sẽ kinh ngạc đến rớt luôn tròng mắt, tức giận và ghen tị mà ngất đi, từ đó nghi ngờ luôn cuộc sống.
Hai người dây dưa rất lâu, Minh Lai hút máu từ đầu ngón tay của anh vào miệng rồi mới luyến tiếc mà tách ra.
Linh khí tinh khiết theo giọt máu tươi quét qua lục phủ ngũ tạng cậu, Minh Lai cảm thấy đan điền đang vận hành nhanh chóng, điều này khiến ánh mắt cậu nhìn Mục Cửu Minh càng thêm nóng rực. Đó chính là lương thực dự trữ ngon nhất của cậu, chỉ cần lại gần đối phương thì đã có thể hấp thụ nguyên khí trên người anh, thậm chí máu của anh còn tinh khiết và tràn đầy sức sống, thật sự giống như một động cơ linh khí khổng lồ, làm sao cậu có thể không thích cho được!
Giống như một tín đồ yêu thích đồ ngọt thấy được một chiếc bánh kem khổng lồ, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chắc chắn là lao tới rồi ăn sạch sẽ không còn một miếng!
Mục Cửu Minh thích nhất chính là ánh mắt đầy yêu thương và nóng bỏng của Minh Lai khi nhìn về phía mình, anh khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên đôi mắt của người đối diện, dỗ cho người ấy phải ngoan ngoãn nghe lời, rồi mới bắt đầu vào trọng tâm câu chuyện.
Bàn tay thon dài và mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng đặt lên quang não trên bàn trà, nhẹ nhàng xoay nó về phía trước mặt thiếu niên, giọng nói từ tốn của người đàn ông vang lên: “Đây là văn bản chuyển nhượng một nửa tài sản của tôi, em ký tên lên đó, nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức, sau ba giây sẽ chuyển sang tên em. Những tài sản này tương đương với gia sản tích lũy suốt ngàn năm của một gia tộc hầu tước, hoàn toàn có thể đảm bảo cuộc sống của em trong tương lai.”
Tiền tài của Mục Cửu Minh cuối cùng phong phú đến mức nào?
Mặc dù Mục Cửu Minh chỉ là đứa con thứ chín của Mục gia, một trong bốn gia tộc lớn nhất đế quốc, nhưng thực chất tài sản của anh cực kỳ phong phú nhờ vào thiên phú kinh doanh của mình, anh chính là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh, đi liền với thanh danh lãng tử phong lưu đào hoa chính là hệ thống tài chính khổng lồ trải rộng toàn bộ hệ Ngân Hà, mà tên của anh hiện vẫn đang xếp hạng thứ mười ba trong danh sách triệu phú của hệ Ngân Hà, thật sự không hề khoa trương khi nói tài sản của anh có thể sánh ngang với cả một quốc gia.
Vậy nên có thể thấy rõ, việc sở hữu một nửa tài sản của anh cũng không phải là điều đơn giản.
Nhưng Mục Cửu Minh không hề quan tâm đến chuyện từ bỏ một nửa khối tài sản, giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang nói về một bữa ăn, chỉ khi nói đến đoạn cuối, giọng của anh bỗng hơi dừng lại, thở dài một hơi, liếc mắt đưa tình, giọng nói có chút lưu luyến: “Nếu không phải vì tương lai, tôi thật sự không muốn thả em đi.”
Mục Cửu Minh thật sự rất thích Minh Lai, ai mà không thích một tiểu yêu tinh xinh đẹp vừa dính người vừa lanh lợi như vậy? Nếu có thể, anh muốn giữ người ở bên cạnh cả đời, lúc rảnh rỗi thì đùa giỡn, lúc bận thì chỉ cần đặt cạnh ông nội cũng có thể an ủi ông lão một chút, nhưng không thể, Minh Lai thực chất là hoa sen đen trong vỏ bọc hoa sen trắng, đùa nghịch một chút thì không nói, nếu thật sự vượt qua ranh giới, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm chết người.
Mục Cửu Minh không sợ nguy hiểm, nhưng anh còn chuyện quan trọng khác cần làm, Minh Lai là một biến số quá lớn, thế nên dù không muốn, anh vẫn chấp nhận buông tay.