Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 2: Hủy hôn (2)

Ngay lúc đó, một chiếc phi hành khí nhỏ lặng lẽ hạ cánh trước mặt cậu, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, Minh Lai ngẩng đầu lên, cửa sổ phi hành khí được mở ra, một gương mặt tuấn tú mang chút tà mị đập vào mắt, người đàn ông nở một nụ cười hờ hững, đôi mắt đào hoa lay động tựa như dòng máu đa tình đang chảy trong người anh, bất cứ ai nhìn vào đều bị cuốn hút chết chìm, anh giơ tay mở cửa phi hành khí, giọng nói nhẹ nhàng mang chút lười biếng vô tâm: “Lên đi.”

Động tĩnh của Minh Lai bên này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của đám học sinh ở cổng, có người liếc mắt tò mò nhìn qua, lập tức thét chói tai: “Phi hành khí A697 phiên bản kinh điển, a… đó là phương tiện di chuyển của thiếu gia Mục Cửu thiếu!”

A697, tương đương với Rolls-Royce Phantom trên trái đất, trong toàn bộ Ngân Hà cùng lắm cũng chỉ có ba chiếc, sự tồn tại của nó gần như đã trở thành biểu tượng của Mục Cửu Minh, thiếu gia Mục gia một trong bốn gia tộc lớn của đế quốc.

Cùng với tiếng hét chói tai của cô gái, xung quanh lập tức xôn xao: “Anh ấy đến đón Minh Lai sao? Không phải người ta nói Mục Cửu Minh đã có hồng nhan tri kỷ, hơn nữa cực kỳ chán ghét vị hôn phu xuất thân từ khu ổ chuột này sao…”

Elmer vừa bước ra thì nhìn thấy cảnh tượng này, sự ghen ghét trong mắt hắn gần như hóa thành thực thể, hắn siết chặt tay, cười lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn, Mục lão gia người trước đây kiên quyết đồng ý cho bọn họ đính hôn đã đến Y Thần tinh dưỡng bệnh rồi, Mục Cửu thiếu trước giờ vẫn chán ghét loại người hạ tiện này, lần này chắc chắn hắn tới để hủy bỏ hôn ước! Chờ mà xem, không lâu nữa thứ rẻ mạt này sẽ phải trở về cái ổ chuột của nó thôi!”

Mọi người chợt hiểu ra, cảm thấy điều này cực kỳ hợp lý, Mục Cửu Minh sao có thể thích hạng bình dân này chứ, suy đoán này đúng là một trò cười hoang đường!

“Mất đi sự che chở của Mục gia, trường học chắc chắn sẽ không cho nó đi học ở Winchester tiếp nữa, cứ chờ xem, nó cuối cùng cũng phải nhục nhã xéo đi thôi!”

“Đáng thương quá, mới vài ngày mà mất đi đùi vàng rồi, vậy nên mới nói thứ hạ tiện nên có dáng vẻ của thứ hạ tiện, đừng ảo tưởng có thể một bước mà bay lên trời.”

……

Mục Cửu Minh ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo tư thế thoải mái, rõ ràng chỉ là một chiếc sofa của một chiếc phi hành khí loại nhỏ nhưng dưới khí thế của anh, nó bỗng biến thành một chiếc ghế tổng tài, trang nhã và quý phái, thấy thiếu niên tới gần, anh khẽ cười và vẫy tay về phía đối phương: “Ngồi đây.”

Minh Lai đặt sách vở xuống, cực kỳ thân mật ngồi lên đùi anh, tư thế này khiến hai người trông có vẻ rất mờ ám, nhưng cậu dường như chẳng hề cảm nhận được điều đó, cậu cứ vô tư như mèo con liên tục dụi gương mặt như bạch ngọc vào cổ đối phương, khi cậu nhìn Mục Cửu Minh, ánh mắt Minh Lai tràn ngập yêu thương, tham lam muốn đến gần đối phương, hận không thể hòa làm một với Mục Cửu Minh không bao giờ tách rời.

Mục Cửu Minh không những không từ chối ngược lại còn rất phối hợp, anh dùng một tay ôm lấy eo thiếu niên, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mắt cậu, cảm giác mịn màng mềm mại khiến người ta mê mẩn không muốn rời tay, sau đó, ngón tay của anh bỗng bị thiếu niên nhanh nhẹn ngậm vào trong miệng chẳng chịu nhả ra.

Người đàn ông cúi xuống nhìn, đôi mắt thiếu niên ướŧ áŧ giống như một con thú nhỏ chờ được vỗ đầu cho ăn, đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng khều ngón tay anh, tựa như đã tìm được một món đồ chơi thú vị, cảm giác ngứa ngáy tê dại và chút đau đớn truyền đến từ đầu ngón tay, đồng thời cổ họng anh không tự chủ được mà động đậy, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn chút.