Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 1: Hủy hôn (1)

[Vô tâm vô phổi diễn tinh hắc liên hoa thụ × Thâm tình đa dạng tinh phân công]

Đế quốc, tinh hệ đệ nhất Đế Đô Tinh, học viện quý tộc Winchester.

Mùi hương nhẹ nhàng của thảo dược lan tỏa trong lớp học điều chế thuốc, sau khi đạo sư* trên bục giảng thông báo tan học, thiếu niên ở góc phòng bắt đầu lặng lẽ thu dọn sách vở, theo động tác của cậu, làn da trắng nõn và những đường nét thanh tú đẹp đẽ như ẩn như hiện trong bóng tối, khí chất an tĩnh rụt rè của cậu hoàn toàn khác biệt với những học sinh quý tộc kiêu ngạo trong lớp.

*người hướng dẫn; giáo viên hướng dẫn

Minh Lai ôm sách vở đứng dậy, lặng lẽ đi ra, hoàn toàn không để ý đến đôi chân đột ngột vươn ra dưới chân mình, thiếu niên bất ngờ không kịp phòng bị bị vấp đến lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

Người chơi khăm thiếu niên bật cười khúc khích, không những không có chút hối lỗi mà còn ác ý châm chọc dáng vẻ bối rối chật vật của cậu: “Nhìn bộ dạng chân tay vụng về nhút nhát của nó kìa, đúng là thứ hạ đẳng đến từ khu ổ chuột. À, nghe nói Mục lão gia đi Y Thần tinh dưỡng bệnh rồi, Mục gia rất nhanh sẽ chẳng cần đến mày nữa, loại phế vật như mày làm sao xứng đứng bên cạnh Mục cửu thiếu* chứ, tự biết thân biết phận mà mau lăn về cái cống rãnh hôi hám của mày đi, đừng có bám lấy anh ấy nữa, có hiểu không?”

*thiếu gia đứng hàng thứ chín nhà họ Mục

Mọi người xung quanh cười ầm lên, cảm giác ưu việt khắc sâu trong xương cốt của tầng lớp quý tộc khiến họ sớm hình thành thói quen, thích chế giễu những bình dân hèn kém, bấy giờ nhao nhao phụ họa nói: “Đúng vậy, người hoàn hảo như Mục cửu thiếu sao có thể thích mày, vị hôn phu của anh ấy chắc hẳn phải là một quý tộc môn đăng hộ đối giống như Elmer vậy, loại hạ đẳng như mày thì nên biết tự lượng sức mình đi!”

Thiếu niên quý tộc Elmer nghe vậy không khỏi nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt nhìn Minh Lai tràn ngập khinh thường và ghen ghét, như thể chỉ cần đuổi được thiếu niên đi, hắn chắc chắn có thể trở thành vị hôn phu của Mục Cửu Minh.

Minh Lai nghe vậy hoảng hốt ngẩng đầu lên, gương mặt tinh xảo đẹp đến mức hoàn mỹ, đôi mắt đen trong veo mở to đầy kinh ngạc, cậu không ngừng lắc đầu, vụng về giải thích, giọng nói tràn ngập tủi thân: “Không phải như vậy… ông nội Mục rất thích tôi, Cửu ca cũng rất thích…”

“Câm miệng!” Sắc mặt Elmer cực kỳ khó coi, rõ ràng bị những lời này chọc giận, ánh mắt hắn tràn đầy oán độc, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, giọng điệu chứa đựng sự ác ý không thể che giấu: “Mày là cái thá gì mà dám gọi anh ấy là Cửu ca, chỉ vì bám vào cành cao Mục gia mà tưởng mình có thể ngồi ngang hàng với bọn tao à? Sao anh ấy có thể thích loại hạ đẳng như mày, đúng là mơ mộng hão huyền si tâm vọng tưởng!”

Hắn nói đến đây thật sự mong muốn có thể vứt bỏ cả phẩm chất quý tộc, trực tiếp nhào lên xé nát cậu ta ra!

Thiếu niên bị dọa sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ, đôi tay mảnh khảnh siết chặt sách vở trong tay, bả vai cũng không ngừng run rẩy, dường như sợ hãi bị tổn thương mà hoảng loạn chạy đi, dáng vẻ thảm hại cực kỳ đáng thương. Phía sau còn vang vọng tiếng chửi mắng điên cuồng của Elmer và âm thanh an ủi trong nơm nớp lo sợ của những người khác.

Minh Lai vẫn cúi đầu tránh ánh mắt mọi người, cứ như vậy chạy một mạch đến cửa học viện mới khó khăn dừng lại, cậu thở hổn hển, mồ hôi trên gương mặt mịn màng tinh tế hơn cả ngọc bích rơi xuống lóc tóc, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu như ánh sáng rực rỡ, thoạt nhìn dáng vẻ cậu như một người vừa phải chịu đựng ấm ức.

Nhưng mà, không có ai nhìn thấy nụ cười châm biếm khẽ câu lên nơi khóe môi khi cậu gục đầu xuống, nụ cười mỉa mai đó hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thỏ trắng nhỏ của cậu, tuy rằng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.

Cậu chỉ tùy tiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút mà đã tức giận đánh mất lý trí, đúng là chẳng có chút cảm giác thành tựu gì cả, chậc chậc.