Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 4: Dịch Trạch Thành (1)

Minh Lai nghe vậy, cũng u sầu nhìn Mục Cửu Minh, trong đôi mắt chứa đầy tình yêu và lưu luyến, đối diện với cảm thán của vị hôn phu, cậu cũng gật đầu đồng cảm, buồn bã nói: “Em cũng vậy.”

Lương thức dự trữ ngon như vậy, sắp tới không thể ăn được nữa, chỉ cần nghĩ đến đây, cậu bỗng cảm thấy rất buồn.

Mục Cửu Minh mỉm cười: “Theo như thỏa thuận, tôi đã tìm cho em một thân phận mới, Dịch Trạch Thành đã đồng ý nhận em làm em kế, cho em vào gia phả, từ nay em sẽ là người của Dịch gia. Dịch gia là một thế gia danh giá, là công thần khai quốc khi đế quốc thành lập cách đây ngàn năm, có công lao hiển hách, tại đế đô có đặc quyền hơn người, được thân phận mới này, em hoàn toàn có thể tự do tung hoành tại Đế Đô tinh.”

Minh Lai ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướŧ áŧ mang theo vô vàn lo lắng, cậu cắn môi, hồi hộp hỏi: “Gia tộc như vậy, có chịu chấp nhận em không?”

Dù biết rõ rằng bông hoa sen đen này đang diễn kịch, nhưng Mục Cửu Minh không hề có ý định vạch trần, ngược lại còn tiếp tục diễn theo ý đối phương, người đàn ông hơi mỉm cười, gương mặt tuấn tú tỏa ra hormone hấp dẫn tự nhiên, giọng nói trầm ấm chứa đựng sự dịu dàng ẩn ý đưa tình: “Đừng lo, sao tôi có thể không chuẩn bị chu đáo cho em được.”

Nói xong câu này, anh hài lòng nhìn vào đôi mắt mơ màng của thiếu niên, tiếp tục giải thích: “Tuy Dịch gia là đại gia tộc, nhưng thực tế chỉ có bề ngoài hào nhoáng, toàn bộ gia tộc đã bị đào rỗng từ nhiều năm trước do một biến cố, em mang theo một nửa tài sản vào sống dưới danh nghĩa tôi, hắn đương nhiên phải vui vẻ chào đón.”

Tuy anh chưa nói rõ đó là tai nạn gì, nhưng cũng đã phân tích lợi hại cho cậu, điều này tương đương với chuyện anh dùng tiền mua một gia tộc, một nhà tư bản đang hoành hành tại Đế Đô tinh, rõ ràng đây là là một vụ mua bán cực kỳ có lời, có thể thấy Mục Cửu Minh quả thật đã tốn không ít tâm tư vì cậu.

Minh Lai gật đầu, được lợi mà còn làm ra vẻ, chớp chớp đôi mắt đầy vẻ dựa dẫm nói với anh: “Được, em nghe lời Cửu ca!”

Nói xong, lại thân mật dựa vào gần đối phương, lương thực dự trữ ngon lành như vậy tất nhiên phải tranh thủ ăn nhiều hơn vài miếng khi còn có thể, chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp phải nhìn món ăn trong đĩa chạy khỏi tay mình, cậu liền cảm thấy cực kỳ buồn bã.

Tất cả những điều này… đều phải trách cái hệ thống chết tiệt đó!