Đại Nhân, Có Người Đang Gian Lận

Chương 3: Hồng Hạnh

Tô Hồng Hạnh vốn cũng nghĩ rằng nàng đã cược đúng.

Nhưng ai ngờ rằng, khả năng chịu đựng của Kiều Mộc Đình lại kém như vậy, đến mức nghĩ thông không mà nhảy lầu.

Tô Hồng Hạnh “ai” một tiếng, thở một hơi thật dài, lập tức thay bằng vẻ mặt đen đủi tuyệt tình.

Nàng nói: “Xúi quẩy.”

Nhìn xem, đây mới thật sự là dáng vẻ sống động của một con người.

Tô Hồng Hạnh lại cười hỏi: “Đỗ nương tử, ta biết xuất thân của ta không tốt, nhưng mà ta đã giành được thanh danh tốt cho mình, chắc là ta còn có thể tái hôn được chứ?”

Ta vội nói: “Danh tiếng của Tô nương tử vang khắp Tô Châu, người cầu thú nương tử đương nhiên rất nhiều. Chỉ có điều, phu quân của ngài…”

Tô Hồng Hạnh điềm nhiên chỉnh lại: “Tiền phu.”

“Đúng vậy, tiền phu.” Ta cười gượng hai tiếng, hạ giọng nói: “Lời tiền phu của ngài nói trước khi chết, chính là tội lớn tru di cửu tộc đó.”

Tô Hồng Hạnh nghe xong mặt cứng đờ, ngay cả tư thế ngồi cũng chỉnh đốn lại, vẻ mặt không chỉ đen đủi, có thể nói là sầu muộn.

Nàng hiển nhiên còn muốn duy trì hình tượng, nghiến răng nói một cách kìm nén:

“Miệng mọc trên người hắn, lời hắn nói có liên quan gì đến ta? Ta thấy hôm đó hắn bị quỷ nhập! Bình thường hắn chỉ biết đọc sách thánh hiền, hôm đó lại lén lấy tiền trong nhà đi uống rượu. Hừ, có khi bị oan hồn từ đâu tới ám trở thành kẻ chết thay!”

Ta nói: “Nhưng ta nghe nói hôm đó là ban ngày ban mặt, có con quỷ nào dám ra ngoài vào giờ ngọ?”

Tô Hồng Hạnh thản nhiên nói: “Vậy thì chắc là hắn uống nhiều nên hành động thất thường thôi.”

Nàng ngừng lại một chút, lại nói giọng ấm áp: “Bảy bảy bốn chín ngày đã qua rồi, ta thấy quan phủ cũng không đến, chắc là bình an không có việc gì.”

Ta tò mò hỏi: “Tô nương tử, ngài thật sự không có chút tình ý nào với Kiều Mộc Đình sao?”

Tô Hồng Hạnh vội nói: “Lòng người đều là thịt, sao mà không có tình ý được chứ?”

Ta ngắm nghía biểu cảm của nàng, nói lời này mà mặt Tô Hồng Hạnh không có chút cảm xúc nào, thật khó mà tin được.

Chắc là thấy ta không tin, Tô Hồng Hạnh lại bắt đầu chữa cháy, vẻ mặt đầy ai oán nói:

“Đỗ nương tử, ngài cũng là nữ tử ắt hẳn hiểu điều này, nữ nhân cần sự dịu dàng săn sóc, phu quân ta đọc sách rất giỏi, nhưng lại không hiểu tình ái triền miên…”

Cho tới bây giờ, Tô Hồng Hạnh không quên được dáng vẻ của Kiều Mộc Đình khi lần đầu tiên đến Túy Hồng Lâu.