Đại Nhân, Có Người Đang Gian Lận

Chương 2: Hồng Hạnh

Ta không nói nên lời khi nhìn các tỷ muội ở Túy Hồng Lâu đang cùng nhau khóc sướt mướt, được đấy, kể chuyện xưa mà ai cũng diễn xuất như thật, từng người đều thi nhau thể hiện cảm xúc trên mặt.

Rõ ràng không thấy tận mắt, vậy mà các nàng lại mô tả tâm trạng của Tô Hồng Hạnh lúc ấy thật sống động.

Ta tấm tắc lấy làm kỳ lạ, muốn nói kỳ nữ trên thế gian này không phải chỉ có một vị trong Hoàng Thành sao? Chẳng lẽ dân gian cũng có?

Lập tức, ta nhận được một loạt ánh nhìn khinh thường. Dù Túy Hồng Lâu đã đóng cửa ba năm trước nhưng không ngăn cản được các tỷ muội vẫn là những người ủng hộ trung thành của Tô Hồng Hạnh.

Các nàng mồm năm miệng mười nói cho ta biết, Tô Hồng Hạnh đã tiêu hết tài sản để tổ chức một lễ tang lớn cho Kiều Mộc Đình.

Phải nói rằng phu thê như chim liền cành, hoạn nạn đến thì mỗi người bay một ngả.

Kiều Mộc Đình chết rồi, Tô Hồng Hạnh hoàn toàn có thể cầm tài sản của chàng mà chạy đến chân trời góc biển, nhưng nàng không làm vậy mà còn thủ tiết cho phu quân, đây là nữ nhân vĩ đại cỡ nào!

Ta duy trì nụ cười lễ phép mà không kém phần ngượng ngùng một hồi lâu, không thể nói với các nàng biết thực ra mấy ngày trước, Tô Hồng Hạnh đã đến Băng Nhân Thự, nàng muốn tìm cho mình mối hôn sự mới.

Dù sao thì…

“Băng Nhân Thự của các người sẽ bảo vệ bí mật của cố chủ, không tiết lộ nửa lời ra ngoài phải không?”

Ba ngày trước, Tô Hồng Hạnh xuất hiện trước mặt ta, cả người nghiêng ngả dựa trên ghế mây, ngực áo mở rộng để lộ một vùng ngực trắng ngần, tràn đầy xuân sắc.

Tóc nàng hơi rối, gò má ửng hồng, hẳn là nàng đã uống rượu, lời nói mang vẻ lười biếng mà phong lưu.

Thấy ta gật đầu, nàng mới cười rồi nói với ta tựa như đang vỗ về một chú mèo con hay chó con: “Chuyện này xong xuôi, ta tự khắc đưa tiền thưởng cho ngươi.”

Ta lập tức cúi đầu khom lưng cười nịnh, quả nhiên khiến Tô Hồng Hạnh vui vẻ.

Nàng mang theo hơi men, cười hỏi ta: “Ngươi có thấy kỳ lạ không, phu quân ta vừa chết, sao ta lại nghĩ đến chuyện tái giá?”

Ta thành thật mà gật đầu.

Tô Hồng Hạnh nói, người đời không hiểu rõ nên cứ nghĩ nữ tử thanh lâu tặng vàng bạc cho thư sinh lên kinh dự thi là một lòng si tình kiên định.

Nhưng thực ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, chẳng qua các nàng chọn lang quân để đánh cược, nếu thật sự có thể đổi vài lạng bạc lấy Trạng Nguyên lang, đổi cho mình một thân phận tự do, thì đó là vụ mua bán quá có lời.

Tô Hồng Hạnh cười nói: “Bọn hắn lấy tiền lộ phí từ bọn ta, bọn ta mua hy vọng từ bọn hắn, đây là việc ngươi tình ta nguyện, nào có nhiều thứ gọi là tình sâu như biển.”