Đại Nhân, Có Người Đang Gian Lận

Chương 4: Hồng Hạnh

Chàng ngồi giữa một đám oanh oanh yến yến, cứng đờ đến mức ngay cả cổ cũng không dám quay, thở cũng không dám thở.

Chàng là khách quý mà Tô Hồng Hạnh đích thân tiếp đãi, thấy chàng căng thẳng, nàng bèn nghĩ cách trêu chọc để điều tiết không khí.

Các tỷ muội dâng lên chùm nho ngọt, nàng cố ý hái một quả đưa đến miệng chàng, Kiều Mộc Đình không dám nhìn thẳng vào nàng, cứ vậy mà nuốt chửng thành ra bị nghẹn.

May là bằng hữu của chàng từ phía sau ôm lấy bụng, vừa đấm vừa ép, Kiều Mộc Đình mới phun ra quả nho, giữ được một mạng.

Tô Hồng Hạnh tự biết mình gây họa, nàng sợ bị quở trách nên đứng một bên không dám nói lời nào.

Kiều Mộc Đình vội xua tay giải vây cho nàng, chàng nói không phải lỗi của cô nương, do ta không cẩn thận, tội lỗi tội lỗi.

Kiều Mộc Đình năm này qua năm khác lên kinh ứng thí, Tô Hồng Hạnh cũng năm này qua năm khác tiễn chàng.

Chàng không như các thư sinh khác miệng đầy lời âu yếm, thề non hẹn biển hay là làm thơ ngay tại chỗ, mỗi lần chàng đều đỏ mặt nghẹn nói hai chữ: “Đợi ta.”

Nhưng mỗi lần đều vô vọng mà về.

Cuối cùng đến năm Phượng Hoàng thứ nhất, Kiều Mộc Đình nản lòng thoái chí, quyết định không thi nữa.

Cũng chính vào năm đó, Túy Hồng Lâu tuyên bố đóng cửa, Tô Hồng Hạnh quyết định gả cho chàng.

Tô Hồng Hạnh mỉm cười: “Lúc đó ta nghĩ, chưa đỗ Trạng Nguyên thì chưa đỗ, ngàn vàng khó mua lang hồi đầu*, tạm bợ một chút còn hơn bán nụ cười.”

* Lang hồi đầu: Cụm từ này thường dùng để chỉ việc người đàn ông thay đổi ý định hoặc quyết định quay trở lại với người phụ nữ mình từng yêu, việc này là một niềm an ủi lớn lao, phản ánh sự trân trọng và giá trị tình cảm

Ta nhìn Tô Hồng Hạnh trước mặt, không rõ tại sao nhưng ta luôn cảm thấy sau lưng nàng còn giấu nhiều thứ chưa thể nhìn ra.

Tô Hồng Hạnh uống một ngụm trà, tự ý đổi chủ đề: “Đỗ nương tử, ta nghe nói nếu cố chủ có đối tượng ưng ý, Băng Nhân Thự của các người cũng có thể giật dây bắc cầu.”

Ta cười nói: “Đương nhiên rồi, cô nương có ai trong lòng không? Là ai vậy?”

Ánh mắt của Tô Hồng Hạnh khẽ dao động, thực sự là quyến rũ mê hoặc.

Nàng thấp giọng nói: “Thật không dám giấu giếm, ta thực sự có một người khách cũ nhưng gia môn nhà hắn không phải dễ vào. Nếu ngươi có thể giúp ta hoàn thành việc này, sau này ngươi ở Tô Châu muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.”

Tô Hồng Hạnh nhìn trái phải quanh một lượt, xác nhận không ai nghe thấy, mới ghé sát tai ta rồi nói: “Người đó chính là Tri phủ Tô Châu, Trương Hữu Thần.”