Trên mặt thiếu niên hiện lên nụ cười đắc ý, hất cằm: “Đâu phải chỉ có mỗi phong cách tây không đâu.”
Hồ Thất đứng ra giảng hòa, mũi của hắn ta rất thính nên đã ngửi thấy một mùi gì đó: “Mùi gì vậy?” Hắn ta vừa vừa hỏi xong thì nhìn vào phòng bếp thấy một cái nồi, trong đó chất một đống khoai tây.
“Cậu đang tập cắt khoai tây à?”
“Đừng gọi nó là khoai tây*” Quy Ngọc Sơn nghiêm túc nói: “Nó cũng có tên nước ngoài, là khoai tây**.”
Ngoài ra còn có thêm một cái tên rất Tây nữa, gọi là khoai tây***.
Đều là khoai tây nhưng khác cách gọi khác nhau: (*) pinyin là [tǔ dòu]; (**) pinyin là [yáng yù]; (***): pinyin là [mǎ líng shǔ].
Hồ Thất ho nhẹ một tiếng, cố gắng che giấu âm thanh của bản thân.
Thiếu niên hết nhìn đông lại ngó tây nên không nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.
Quy Ngọc Sơn lên tiếng, kéo suy nghĩ của cậu ta trở về: “Vạn Tuế, xin hỏi tôi giúp được gì cho cậu?”
Thiếu niên rất hài lòng với sự “cung kính lễ độ” này, ném ra một tấm hình: “Trong vòng hai ngày, tôi muốn có tất cả tư liệu của người đàn ông này.”
“…”
“Bình tĩnh nào.” Hồ Thất an ủi Quy Ngọc Sơn: “Cách giao tiếp của cậu ta trước giờ đều như vậy.”
Quy Ngọc Sơn nhìn Hồ Thất bằng ánh mắt sâu thẳm: “Hèn gì cậu lại không muốn làm thân với cậu ta.”
Dù gì cũng là Vạn Tuế, nếu tạo dựng được mối quan hệ sẽ rất tốt, thế mà Hồ Thất lại chắp tay nhường cơ hội này cho cậu.
Hồ Thất: “Nói thật, tôi thật sự không chịu nổi kiểu tính tình này.”
Bụng của Quy Ngọc Sơn lại bắt đầu kêu, Hồ Thất bảo cậu nên tìm cái gì đó ăn trước đi nhưng Quy Ngọc Sơn lắc đầu tỏ ý không cần, cậu chăm chú lắng nghe tin tức của Mạc Trì truyền tới…
“Đầu óc của tên Vạn Tuế này đã bị hỏng từ mấy trăm năm trước rồi.”
Quy Ngọc Sơn cũng sâu sắc cảm thấy rằng nếu ăn cây Thiên Tuế trước mặt vào sẽ làm giảm chỉ số thông minh của bản thân mất, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại thì đây cũng là một cơ hội. Thế nên Quy Ngọc Sơn tiếp tục công việc làm ăn, sau khi thiếu niên để lại thông tin liên lạc thì nghênh ngang rời đi.
Hồ Thất trò chuyện vài câu rồi cũng không ở lại lâu. Quy Ngọc Sơn thấy Hồ Thất vẫn còn say thì cho hắn ta một phần canh giải rượu do đích thân cậu làm, khiến Hồ Thất bị dọa tỉnh ngay tại chỗ, vội vàng lắp bắp nói cảm ơn rồi nhanh chân chạy mất.
Quy Ngọc Sơn thoải mái nằm dài trên xích đu, tay cầm tấm hình mà im lặng suy nghĩ.
Người đàn ông trong hình khoảng chừng ba mươi tuổi, đường nét cơ thể rắn chắc, thân hình cao lớn, vừa nhìn qua đã biết đối phương không phải là một người dễ đối phó.
Phía sau tấm hình còn có một hàng chữ viết non nớt: Lần đầu tiên gặp anh, sòng bạc ngầm dưới lòng đất.
Quy Ngọc Sơn sửng sốt hồi lâu, sau đó nhanh chóng liên tưởng nét chữ này và Vạn Tuế với nhau.
“Mấy trăm năm trước vẫn chưa có internet, sao đứa nhỏ này lại có thể giữ được lâu như vậy chứ?”
“Đứa nhỏ?” Mặc Trì bắt được từ khóa.
Quy Ngọc Sơn vội vàng bổ sung: “Đây là từ đang thịnh hành hiện nay.”
Mạc Trì nói: “Tuổi của cậu…”
Không thể biết được đạo hạnh của thực vật thành tinh, có cây một ngàn năm mới mở linh trí, hai ngàn năm mới có đủ tư cách để tu hành, chu kỳ sinh trưởng gần như là chậm nhất ở yêu giới.
Quy Ngọc Sơn vội vàng chuyển chủ đề đến tấm hình, đôi lông mày thanh tú dần dần nhăn lại.
Cho dù cách một bức hình cũng có thể nhận ra được hơi thở của đại yêu quái, người bình thường chắc chắn không thể nào chụp được. Nói cách khác, lúc Vạn Tuế chụp tấm hình này, đối phương chẳng những phát hiện ra mà còn ngầm cho phép hành động của cậu ta.
Không biết Mạc Trì đã xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào: “Hạc yêu.”
Quy Ngọc Sơn: “Cái này mà cũng nhìn ra được sao?”
Mạc Trì không giải thích gì, mà chỉ nói: “Hạc có vẻ ngoài trường thọ, thảo nào Vạn Tuế lại bị hấp dẫn.”
Quy Ngọc Sơn suy nghĩ một chút, nghiêm túc đề nghị: “Anh nói xem nếu như tôi dẫn một con rùa tới đây thì cậu ta có di tình biệt luyến* không?”
(*)di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Nói đến trường thọ, thì không ai có thể so sánh được với loài rùa.
Câu trả lời của Mạc Trì còn nghiêm túc hơn cả cậu: “Vạn Tuế cũng có kiêu ngạo của riêng mình.”
“…”