Ở thành phố H có rất nhiều sòng bạc ngầm, bởi vì liên quan đến lợi ích của nhiều thế lực nên cứ một nhóm bị đánh tan, thì lại có nhóm khác ló đầu lên như măng mọc sau cơn mưa vậy.
Hồ Thất trà trộn ở nơi phong nguyệt quanh năm, cung cấp cho Quy Ngọc Sơn rất nhiều manh mối, cảnh ở trong tấm hình là ở Tử La Lan. Tử La Lan được mở phía sau một tiệm bánh, nhìn bên ngoài thì là một phân xưởng nhưng thực ra đã bị bóng tối bao phủ từ lâu.
Khi màn đêm buông xuống, một bụi cây mây và dây leo lặng lẽ không tiếng động bò vào dọc theo cửa sổ.
Ở cửa sòng bạc có nhân viên chuyên kiểm tra an ninh, người muốn vào thì phải nói mật khẩu, nếu không phải khách quen thì không thể vào. Thế nên Quy Ngọc Sơn chỉ đành dùng phương pháp nguyên thủy nhất, sau khi biến lại thành người thì bị mùi thuốc khử trùng ập vào mặt. Lúc này, cậu mới nhận ra bản thân đang ở trong nhà vệ sinh.
Cậu đứng trước gương cởi một nút áo trước ngực, phong cách bỗng chốc đã trở nên hoang dã. Vừa đẩy cửa ra đi chưa được mấy bước thì đã bị tiết tấu âm nhạc xung quanh làm rung cả màng nhĩ.
Có một vài người đeo mặt nạ, sòng bạc có cung cấp mặt nạ miễn phí để tiện cho những vị khách không muốn lộ mặt.
Quy Ngọc Sơn dùng ngón tay thon dài miêu tả từng đường nét gương mặt của bản thân, ngay lập tức một chiếc mặt nạ màu hồng xuất hiện trên mặt cậu.
Đàn ông mà lại đeo mặt nạ màu hồng thì dù ít hay nhiều cũng sẽ thu hút vài sự chú ý. Thế nhưng đa phần người đến đây là vì hai chữ “đánh cược”, nên ánh mắt chỉ dừng lại trên người Quy Ngọc Sơn nhiều thêm mấy giây chứ không có tâm trạng nghiên cứu.
Quy Ngọc Sơn đi một vòng, nhưng không nhìn thấy người đàn ông trong hình. Cậu cũng không phí sức tìm kiếm mà chọn một chỗ ngồi xuống, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào sàn đấu.
Cậu vừa ngáp một cái thì trước mặt xuất hiện một bóng người, theo sau đó là giọng nói đầy từ tính: “Cậu tìm tôi à?”
Quy Ngọc Sơn nâng mắt lên, khẽ gật đầu, cũng không hỏi tại sao đối phương biết được điều này. Thậm chí, cậu còn quan sát người đàn ông một cách tỉ mỉ, vị chân nhân trước mặt này còn có khí thế hơn cả trong hình.
Đi bên cạnh người đàn ông là một anh chàng Smart* tóc tím vuốt keo, đối phương cười hì hì nói: “Làm gì có ai tìm người như cậu chứ?”
(*): Là một kiểu văn hóa phong cách thời trang punk rock từ châu Âu và Visual Kei từ Nhật Bản.
“Hạc giữa bầy gà.” Quy Ngọc Sơn: “Cần gì phải lãng phí sức lực.”
Chàng Smart nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Sếp này, cậu ta đang khen anh hay mắng anh vậy?”
Từng nghe qua rất nhiều lời nịnh bợ rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói sếp mình như vậy, trong chốc lát, chàng Smart vẫn chưa xác định được đây có phải là khen hay không.
Người đàn ông còn chưa kịp nói, con ngươi của chàng Smart đột nhiên co rút: “Là mùi của Vạn Tuế.”
Quy Ngọc Sơn trả lời: “Vạn Tuế là khách hàng của tôi.”
Chàng Smart không nói gì mà chỉ lầm bầm: “Vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc nữa à.”
Quy Ngọc Sơn vừa lấy sổ ghi chép ra vừa nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của ngài đây là gì?”
Người đàn ông híp mắt, dường như phát hiện điều gì đó khác thường ở Quy Ngọc Sơn. Nếu đã được gọi là đại yêu thì nhất định phải có bản lĩnh, thế nhưng Quy Ngọc Sơn lại tin tưởng Mạc Trì hơn. Cậu không tin con Hạc yêu trước mặt này có thể phát hiện ra được sự tồn tại của Thao Thiết trong người cậu.
Đúng như dự đoán, ánh mắt kia không kéo dài quá lâu.
“Cậu nói lại với Vạn Tuế rằng tôi và em ấy không có khả năng.”
Quy Ngọc Sơn: “Nếu thật sự không có tình cảm, vậy tại sao lại dễ dàng để cho cậu ta chụp được tấm hình này.”
Chàng Smart không nhịn được lên tiếng: “Còn không phải là do Vạn Tuế đùa giỡn vô lại sao. Cậu ta nói là muốn giữ lại một tấm hình của sếp làm kỷ niệm, sau này sẽ không đến làm phiền nữa.”
“…” Lần này, Quy Ngọc Sơn quả thật không còn gì để nói.
Chàng Smart và người đàn ông đi ra ngoài bàn chơi bài, trong tay Quy Ngọc Sơn xuất hiện một tấm danh thϊếp không biết từ đâu ra, cậu cong khóe miệng: “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.”
Mạc Trì: “Lừa gạt được tai mắt của Hạc yêu để trộm đồ, bản lĩnh không nhỏ.”
Quy Ngọc Sơn: “Yêu quái tay chân không nhanh nhẹn sẽ không trở thành một đầu bếp giỏi được.”
Sống chung với nhau một thời gian, Mạc Trì đã chứng kiến cậu làm xằng làm bậy vô số lần nên hắn quá quen thuộc rồi.
Sau khi rời khỏi sòng bạc, Quy Ngọc Sơn lập tức liên lạc với Vạn Tuế. Không lâu sau, đối phương xuất hiện với cái đầu rối bù xù, hiển nhiên là đang ngủ rồi vội vàng chạy tới.
Cậu ta cầm danh thϊếp ngắm nghía hồi lâu, không hài lòng nói: “Phía trên chỉ có số điện thoại và địa chỉ công ty à?”
Quy Ngọc Sơn đưa một bông hoa cho cậu ta: “Trên người anh ta có phấn hoa của tôi, tìm chỗ trốn đi, lát nữa đi theo hoa là được.”
Bấy giờ, thiếu niên mới nở nụ cười.
Giọng nói của Thao Thiết phát ra từ trong bụng: “Việc tặng hoa một cách tùy tiện như thế này không tốt đâu.”