Có Mạc Trì chỉ bảo, kỹ năng của Quy Ngọc Sơn có thể nói là tiến bộ vượt bậc. Ngày hôm đó, khi cậu vẫn đang luyện tập kỹ năng dùng dao thì Hồ Thất bất ngờ ghé thăm.
“Mấy ngày nay không nhận đơn nữa.” Quy Ngọc Sơn nhìn qua một cái rồi quay lại tiếp tục xắt đồ ăn.
Hôm nay Hồ Thất trông cứ như một quý cô quyến rũ, làm duyên làm dáng: “Cậu nghe cái này đã rồi hẵng nói sau.”
Quy Ngọc sơn rùng mình một cái, cho dù đã tiếp xúc với tộc hồ ly bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu vẫn không miễn dịch được với sự yểu điệu nũng nịu của chủng tộc này, bất kể là nam hay nữ.
“Tôi biết cậu vẫn luôn thu thập mấy nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ, bây giờ cơ hội đến rồi này.” Nói đến đây, đột nhiên Hồ Thất hỏi: “Đúng rồi, lần trước cậu đến núi Chu Bảo thu hoạch được gì vậy?”
Thu hoạch? Ăn nhầm một con Thao Thiết có được tính là thu hoạch hay không?
Quy Ngọc Sơn nở một nụ cười gượng gạo: “Lợi ích có thể nói là bao la.”
Hồ Thất nhìn ra được cậu đang đau khổ trong lòng thì vỗ vai an ủi: “Đừng nản lòng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cậu thất bại.”
Quy Ngọc Sơn trợn mắt nhìn hắn ta: “Nói chuyện nghiêm túc.”
Hồ Thất không tiếp tục đâm dao vào vết thương của người khác nữa, hắn ta nheo mắt lại, cố ý nói thật chậm: “Thiên Tuế.”
Hai chữ này lập tức khơi dậy sự hứng thú của Quy Ngọc Sơn.
Truyền thuyết kể rằng ăn Thiên Tuế là có thể trở nên bất tử, thậm chí có truyền thuyết còn nói phương thuốc trường sinh bất lão mà Tần Thủy Hoàng tìm kiếm chính là Thiên Tuế.
“Vị khách cậu dẫn theo có thứ này sao?” Quy Ngọc Sơn không khỏi đề cao cảnh giác. Thứ như Thiên Tuế, nếu sở hữu được nó thì ai lại nguyện ý trao đổi chứ. Lùi lại mười nghìn bước, nếu có thì Hồ Thất đã sớm dâng nó cho tộc hồ ly của hắn ta từ lâu rồi, sao có thể đưa cho cậu được?
Làm bạn đã nhiều năm, đương nhiên Hồ Thất biết nghi ngờ của cậu, hắn ta không nhịn được cười khổ: “Thiên Tuế đã không còn công dụng như trước nữa.”
Quy Ngọc Sơn nhướng mày, đang định tiếp tục hỏi thêm thì đột nhiên trong bụng kêu “rột rột” mấy tiếng.
Hồ Thất: “Mới có mấy giờ mà cậu đã đói rồi?”
Vẻ mặt kinh ngạc của Quy Ngọc Sơn vẫn chưa kịp biến mất, tuy Hồ Thất nghe được tiếng ‘“rột rột” đói bụng, nhưng cậu lại nghe thấy rõ ràng là Mạc Trì đang nói chuyện với cậu.
“Cái cây Thiên Tuế kia đã thành tinh rồi.” Mạc Trì cảm thấy tiếc nuối nói: “Tiếc là lúc ta nhìn thấy nó thì nó đã mở linh trí, nếu sớm hơn mấy năm thì ta đã ăn nó rồi.”
Thiên Tuế không giống với những cây khác, ban đầu nó được dùng để kéo dài tuổi thọ của người sử dụng, bây giờ nó đã tự thành tinh, đồng nghĩa với việc tự bản thân nó có thể duy trì tất cả những gì liên quan đến sự sống, người khác ăn vào cũng vô ích.
Quả nhiên, Hồ Thất cũng đưa ra câu trả lời giống như Mạc Trì, Thiên Tuế đã không còn giá trị để sử dụng nữa.
Quy Ngọc Sơn đã giảm bớt sự nhiệt tình: “Không thể ăn thì còn có lợi ích gì nữa?”
Cậu hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của mình khi nói những lời này giống hệt như Mạc Trì.
“Nói sai rồi” Hồ Thất nói: “Có thể dùng làm gia vị để tăng độ ngon cho món ăn.”
Quy Ngọc Sơn lắc đầu: “Thiên Tuế thành tinh không dễ dàng gì, nếu hành động thiếu suy nghĩ sợ là sẽ để lại hậu quả.”
Người ta không làm mấy chuyện thương thiên hại lý gì, còn chưa nói đến việc có đánh bại được Thiên Tuế hay không, nếu như tiêu diệt nó thì nói không chừng sẽ bị Thiên Đạo căm hận mất.
“Nghe tôi nói xong đã” Hồ Thất xua tay lia lịa: “Sao tôi có thể hại cậu được chứ, chỉ cần lấy được một ít cỡ móng tay bỏ vào nấu canh thì sẽ có cơ hội chiến thắng ở cuộc thi ẩm thực lần này.” Hương vị của Thiên Tuế là vạn dặm chỉ có một.
Quy Ngọc Sơn thở dài, có thể tưởng tượng được việc này khó khăn như thế nào, chẳng lẽ cậu lại chạy đến trước mặt Thiên Tuế nói là cho tôi xin một ít thịt của cậu đi à? Nếu như có người nào chạy đến trước mặt cậu xin quả hạnh, cậu nhất định sẽ đánh chết đối phương!
Dĩ nhiên, Thao Thiết là ngoại lệ. Bởi vì cậu không đánh lại hắn.
Hồ Thất đắc ý nói: “Nếu như Thiên Tuế muốn cậu giúp đỡ thì lại là chuyện khác.”
Trong lúc hắn ta đang nói chuyện thì có một bóng người xuất hiện ngoài cửa, Hồ Thất: “Cậu ta tới rồi kìa.”
Quy Ngọc Sơn ngẩng đầu lên nhìn, người kia cao chưa tới một mét sáu, khuôn mặt tuấn tú, tóc và mắt đều là màu nâu. Ấn tượng đầu tiên chính là đối phương rất giống một học sinh trung học cơ sở.
Cậu nhóc* với vẻ mặt kiêu ngạo trực tiếp đi đến, cũng không chào hỏi mà nói thẳng với Quy Ngọc Sơn: “Nghe nói anh có thể giải quyết vấn đề giúp tôi.”
(*)Từ gốc là Tiểu Chính Thái: những chàng trai trẻ, cậu nhóc còn nhỏ tuổi, đứa bé trai ngây thơ,…
Quy Ngọc Sơn nhịn cười: “Cậu có vấn đề gì thế?”
Cậu ta tìm một cái ghế ngồi xuống, gõ bàn: “Rót trà trước đi.”
Quy Ngọc Sơn cố ý rót một ly nước lạnh, nhưng cậu ta lại không so đo, lập tức cầm lên uống ừng ực.
“Xưng hô như thế nào đây?” Quy Ngọc Sơn: “Hay cứ gọi là Thiên Tuế nhé?”
Cậu ta xua tay: “Thiên Tuế là tên trước đây của tôi, bây giờ bước vào đại đạo, tôi đã đổi tên thành Vạn Tuế rồi.”
“Được thôi…”
Hồ Thất vội vàng nháy mắt ra hiệu, Quy Ngọc Sơn miễn cưỡng nói lời trái với lương tâm: “Một cái tên rất sành điệu.”