“Sao cậu không nói cậu ta là nam sinh học dốt nhất trường đi? Đến thì muộn, về thì sớm, hết đánh nhau lại trốn tiết. À, cậu ta còn là ‘thủ lĩnh băng đảng’ của lớp số một của chúng ta nữa đấy.” Lâm Lẫm không có hứng thú, lúc nói ra ba chữ cuối cùng còn không nhịn được lườm nguýt một cái. Cái biệt danh kia đúng là quá trẻ con và xấu hổ. Cô không muốn liên quan gì đến loại người như vậy: “Tớ đã mua vé máy bay rồi, những thứ không thể chuyển phát nhanh được tớ cũng vứt hết rồi. Lego cũng không phải không tháo rời được. Cậu đừng bận tâm chuyện này nữa.”
“Cậu ấy còn chưa vào tù mà, hoàn lương từ lâu rồi, cậu sợ cái gì? Hơn nữa làm vậy không phải tiện hơn à? Cậu đừng làm giá nữa, buổi họp lớp năm ngoái cậu chẳng đi cùng Tông Ngộ còn gì?”
“Đấy là tình cờ gặp nhau. Cậu ấy dừng xe gọi tớ. Đường đó cấm đỗ xe nên tớ không thể không lên xe.”
“Cậu ấy nói hai người nói chuyện rất vui vẻ.”
“Ai nói chuyện vui vẻ với cậu ta?” Lâm Lẫm nhìn chằm chằm vào lego nhà cây trước mặt, như thể ngay lập tức hạ quyết tâm phải gỡ nó ra ngay trong đêm. Dù thức trắng đêm cũng phải gỡ nó ra, gửi nó về cùng những món đồ khác. Đồng thời, cô giải thích với Tống Từ: “Thật sự là không nói chuyện gì cả. Lên xe chỉ nói vài câu xã giao. Hơn nữa cũng cách nhà hàng không xa. Tớ xuống xe liền đi thẳng vào phòng riêng. Tớ với cậu ta thì có gì để nói, chẳng quen biết gì nhau.”
“Lần này đi chung xe là quen ngay. Cậu biết gì chưa, bây giờ cậu ấy đang mở khách sạn. Cậu cũng về rồi đấy thôi. Liễu Thành bé như mắt muỗi, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp ngay, có thêm nhiều bạn bè rồi sẽ có lúc cần đến…” Có lẽ là do cô ấy nhận ra mình đã nói quá nhiều nên lập tức đổi ý, giọng điệu có chút bất lực: “Lâm Phán Phán, cậu hay làm giá quá đi, có lúc muốn đấm cậu một trận, mà lại không nỡ. Thôi được rồi, chúng mình đang nhờ người ta mà. Nếu cậu đã không thích, chẳng lẽ cậu ấy còn bám theo cậu. Đã vậy thì cậu mau gỡ lego đi, tớ cũng phải đi kiếm ăn đây.”
“Cậu bớt làm đêm đi, người không biết còn tưởng cậu làm nghề ấy ấy.” Tuy ngoài miệng Lâm Lẫm nói châm chọc vậy thôi, nhưng thực sự cô rất quan tâm đến cô ấy.
Tống Từ ở đầu bên kia hôn thật mạnh vào điện thoại hai cái, nói bằng giọng the thé: “Vậy thì thần thϊếp sẽ đi tắm rửa thay đồ, nằm nghiêng mình ráo nước ở nhà chờ ngài về sủng hạnh. Ồ, còn có có một bé… mèo… con…”
“Đừng làm tớ bực mình.” Dừng lại hai giây, Lâm Lẫm nhắc lại: “Tớ sợ mèo.”
Sau khi cúp điện thoại, trên màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị nhóm lớp. Chỉ trong vài phút đã có mấy trăm tin nhắn. Lâm Lẫm không có hứng thú đọc từng cái một, ngay lập tức thoát khỏi cuộc trò chuyện nhóm. Đang chuẩn bị xem những tin nhắn chưa đọc sau nửa ngày, cô đột nhiên nhìn thấy dấu chấm đỏ sáng lên trên danh bạ, mí mắt phải giật liên hồi.
Bấm vào xem, quả nhiên là Tông Ngộ.
Anh thực sự bám theo rồi.