Màn hình vẫn là giao diện của WeChat, tin nhắn mới nhất vậy mà lại từ một nhóm chat đã bị cô làm lơ từ lâu – nhóm gồm hai lớp thời cấp ba. Đây là một câu chuyện dài, nhưng tóm lại thì chủ nhiệm lớp số 1 và chủ nhiệm lớp số 3 cô học hồi đó là vợ chồng. Vậy nên hai lớp rất thân thiết. Ngoài nhóm lớp riêng, lớp phó văn nghệ nhiều chuyện còn lập thêm một nhóm gồm cả hai lớp.
Mới năm ngoái, hai lớp còn tổ chức họp lớp cùng nhau, chắc vì nếu đi một lớp thì ít người tham dự quá. Nghe nói sau lần đó còn tác thành được một mối nhân duyên, nhưng Lâm Lẫm không mấy quan tâm.
Tất nhiên là khi được thêm vào nhóm, cô lập tức cài đặt tắt thông báo cho nhóm chat. Sở dĩ vẫn phát ra âm thanh thông báo là vì trong nhóm có người gắn thẻ mọi người. Lâm Lẫm tiện tay mở đoạn chat ra, người gửi tin nhắn chưa được thay đổi biệt hiệu và không phải là bạn bè trong danh sách của cô. Tên WeChat chỉ có một chữ chữ “Z”, ảnh đại diện đen xì, nhất thời cô không thể đoán ra là ai.
Z: Ngày kia tôi sẽ đi Bắc Kinh công tác, lái xe về ngay trong đêm. Ai muốn đi nhờ thì lên tiếng đi.
Z: @mọi người
Trong khoảnh khắc nhìn rõ tin nhắn, bàn tay sắp bấm thoát ra khỏi đoạn chat của Lâm Lẫm lập tức dừng lại. Cô thầm nghĩ làm sao lại trùng hợp tới vậy. Cô vừa từ chức và đang định về quê. Mặc dù hầu hết đồ đạc đều đã được đóng gói thành kiện hàng để gửi về, nhưng vẫn có một số thứ không tiện gửi bằng chuyển phát nhanh, cô lại không nỡ vứt, đang đau đầu không biết làm cách nào để mang chúng về. Ví dụ như mô hình lego nhà cây trên bàn trà trước mặt.
Năm ngoái, ba mẹ cô nghĩ cô sẽ định cư ở Bắc Kinh nên nhiều lần đề nghị mua cho cô một chiếc ô tô. Cô đã nghĩ đến tình hình giao thông ở Bắc Kinh nên đã kiên quyết từ chối. Hai ngày này đóng gói hành lý khiến cô không khỏi hối hận. Thầm nghĩ nếu có ai cho đi nhờ xe thì tốt biết mấy. Nhưng tìm đâu ra xe cho đi nhờ từ Bắc Kinh về Đông Bắc đây?
Lâm Lẫm định thần lại, định hỏi bạn thân nhất của mình là Tống Từ xem “Z” là ai. Ai ngờ Tống Từ cũng gửi tin nhắn vào nhóm, xen giữa mấy tin nhắn bông đùa.
Triệu Thiên Vũ: Cậu đến Bắc Kinh làm gì? Sao không để cuối tuần hẵng đến, lúc đó để tôi đi dạo với cậu.
Phùng Nguyệt: Cậu định đến Bắc Kinh? Hay là hẹn nhau làm một bữa?
Phùng Nguyệt: Để tôi gọi thêm mấy bạn nữa. Lớp mình có nhiều bạn ở Bắc Kinh mà.
Tống Từ: Wao, cậu lái loại xe gì thế? Có chở đồ được không? @Z
Chu Dụ Dân: Phùng Nguyệt, cứ chở hết đám sống ở Bắc Kinh về đây là được, khỏi lo chuyện họp lớp không đủ người.
Khổng Tuyết Tình: Cậu đừng đùa nữa, lái xe buýt hay gì mà chở được hết.
Mọi người liên tục gửi tin nhắn. Lâm Lẫm mơ hồ đoán được “Z” kia là ai. Không phải vì “Z” gắn thẻ mọi người mà mọi người mới quan tâm. Trước đây không ai có sức ảnh hưởng như vậy. Sau hàng trăm tin nhắn nhảy lên, “Z” mới thong thả xuất hiện để trả lời, nhưng chỉ trả lời Tống Từ.
Z: @Tống Từ Cậu muốn chuyển nhà à? Tôi lái SUV, chắc chắn là chở được.
Triệu Thiên Vũ: Cậu ấy về Đông Bắc từ lâu rồi, không ở Bắc Kinh.
Lâm Lẫm vội vàng thoát khỏi đoạn chat, định nhắn cho Tống Từ là đừng nhắc đến mình. Nhưng cô đã đánh giá thấp tốc độ ra tay của Tống Từ rồi. Còn chưa kịp thoát khỏi đoạn chat, cô đã nhìn thấy tên mình xuất hiện trên màn hình. Lâm Lẫm thậm chí còn hi vọng hão huyền là có thể thu hồi, dù sao thì vừa nãy phải mất một lúc lâu “Z” mới trả lời. Kết quả là “Z” lại trả lời ngay lập tức.
Tống Từ: Không phải tôi, là Lâm Lẫm.
Z: Được thôi.
Lâm Lẫm vừa thầm nói “được cái gì mà được” thì Tống Từ đã gọi điện đến. Cô còn chưa kịp nói “alo”, Tống Từ đã nhiệt tình nói với cô: “Phán Phán, hôm qua không phải cậu vừa nói với tớ là đang đau đầu vụ đem lego về quê kiểu gì à? Bây giờ có sẵn tài xế rồi đấy. Cậu mau vào nhóm lớp cấp ba xem đi…”
Lâm Lẫm hỏi cô ấy như thể đang vùng vẫy lúc hấp hối: “Cái người ‘Z’ kia… có phải là…”
“Tông Ngộ đó, chẳng lẽ ngay cả cậu ấy mà cậu cũng quên được à. Nam sinh đẹp trai nhất khóa mình, à không, đẹp trai nhất trường mình mấy năm đấy. Chắc chắn cậu nhớ mà. Bây giờ vẫn cuốn hút như ngày nào. Mấy ông nam sinh ban xã hội dù học lớp bên cạnh nhưng thỉnh thoảng lướt qua hành lang cũng thấy đã mắt…”