Người giao hàng lết từng bước chân nặng nề lên tầng bốn. Cánh cửa bên trái mở toang, trong phòng lộn xộn, chất đầy thùng bìa các tông và đồ đạc lỉnh kỉnh. Dây đai dùng để khiêng đồ nặng bị anh ta vứt bừa xuống đất. Anh ta dựa vào tường thở dốc. Dù đang là mùa đông giá rét nhưng trán anh ta đã đầy mồ hôi.
Nhìn xung quanh không thấy ai, anh ta như đang nói chuyện với không khí, giọng điệu thương lượng: “Người đẹp, hay là hôm nay cứ gửi tạm mấy đơn này thôi? Tôi đi xe máy đến, mà còn phải lấy thêm hàng khác nữa. Mai tôi lái ô tô đến, đảm bảo dọn sạch chỗ này cho cô.”
Lâm Lẫm cuối cùng cũng dùng băng dính dán một vòng rồi dùng sức cắt đứt. Sau đó mới đứng dậy từ trong “vòng vây”, lạnh lùng trả lời: “Được. Dưới nền nhà có nước, anh tự lấy đi.”
Anh ta chạy đi chạy lại ba lần liền. Lâm Lẫm sống trong căn chung cư cũ không có thang máy, các tầng lầu lại cao, thế nên đi lại rất tốn sức.
Người giao hàng cũng không khách sáo với cô. Phía dưới chân cách đó không xa có một thùng nước khoáng chỉ còn lại vài chai, như thể báo hiệu nơi này sắp sửa “vườn không nhà trống”. Người giao hàng uống ực một ngụm nước lớn, nhân lúc nghỉ chân bắt chuyện với Lâm Lẫm: “Định về quê à?’
Lâm Lẫm “ừm” một tiếng, rõ ràng là không muốn nói chuyện với anh ta.
“Về quê thì tốt. Tôi cũng định làm thêm hai năm rồi về quê. Ơ? Chúng mình là đồng hương mà. Cô biết không, tôi là người Đông Mông, Thông Liêu, cũng thuộc Đông Bắc đấy. Nhưng nhiều người không biết, cứ tưởng là vùng Đông Bắc chỉ có ba tỉnh phía Đông…”
Khi vừa bước vào cửa nhìn thấy chồng bìa các tông chất cao như núi, anh ta đã nói câu “ôi trời”. Từ lúc nghe thấy giọng nói, Lâm Lẫm đã biết anh ta là người Đông Bắc rồi. Cô vẫn “ừm” một tiếng cho có lệ. Người giao hàng thấy cô không để ý đến mình thì cúi đầu nhìn điện thoại, giọng điệu hơi lúng túng: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Lâm Lẫm đi về phía cửa, không phải định tiễn anh ta mà để đóng cửa cho cẩn thận, tiện thể hỏi một câu: “Vậy tôi có cần đặt thêm đơn nữa không?”
Người giao hàng dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Đặt thêm đi, hôm nay tôi sẽ gửi mấy đơn này đi cho cô trước. Cô tính toán cho cẩn thận, đừng có để người nhà phải đếm thùng hàng hộ đấy.”
“Được rồi, cảm ơn. Lát nữa tôi sẽ trả cho anh chút tiền công qua APP.” Lâm Lẫm hơi nhếch khóe miệng, nụ cười xã giao thoáng hiện ra.
“Ôi dào, khách sáo làm gì, đều là đồng hương với nhau mà.” Anh ta không nhịn được nhìn Lâm Lẫm thêm lần nữa. Vốn là người nhiệt tình, nhưng khi đối mặt với người đẹp có khí chất xuất chúng, anh ta lại lập tức ngại ngùng, đứng yên tại chỗ: “À mà… Cô gửi nhiều đồ như vậy, phí vận chuyển sẽ không rẻ đâu. Cô có APP đúng không? Tôi giúp cô lấy mã giảm phí ship, sẽ rẻ hơn được vài chục tệ…”
“Không cần.” Lâm Lẫm quả quyết từ chối, giọng điệu thậm chí có chút tức giận, lập tức đóng sầm cửa lại.
Cô thường ngày không phải là người “mất lịch sự” như vậy. Từ nhỏ cô đã được dạy là phải suy nghĩ thật kỹ trước khi nói. Hôm nay quả thực là do tâm trạng cô không được tốt, lười tiếp nhận lòng tốt từ người lạ. “Có lời không kiếm là kẻ ngốc” là câu danh ngôn mà Lâm Lẫm luôn treo trước cửa miệng. Nhưng vào thời điểm quan trọng này, việc quay về Đông Bắc là điều không thể thay đổi. Vậy là khoản chi tiêu cuối cùng ở Bắc Kinh trước khi rời đi, có lẽ vì tức giận nên cô nhất định phải “tiêu cho bằng sạch”.
Lúc tiễn người giao hàng đi, trời cũng vừa sẩm tối. Có lẽ vì vừa đến giờ ăn tối nên dì thích ăn bánh bao ở tầng trên lại băm nhân bánh. Lâm Lẫm dọn dẹp nửa hộp salad còn sót lại từ bữa trưa, rồi lại lao vào công việc đóng hộp. Khi định thần lại thì đã là nửa đêm.
Bên cạnh tủ giày trước cửa có cả chục chiếc hộp đã được xếp gọn gàng, tất cả đều đã được dán kín bằng băng dính. Ngoài ra còn có một chiếc hộp riêng đang mở ra để đựng những thứ định vứt đi. Lâm Lẫm quay lại ngồi lên ghế sofa, cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ. Đã mười giờ hai mươi lăm phút, có hơn chục tin nhắn WeChat chưa đọc. Tin nhắn từ người mà cô không muốn nhìn thấy nhất đập vào mắt. Thế là cô đập điện thoại xuống bàn trà, mắt không thấy lòng không phiền.
Cô đã sống trong căn hộ một phòng ngủ này được bốn năm, từ lúc tốt nghiệp đã ở đây, chủ nhà lại dễ tính. Ngoại trừ việc giữa chừng tăng tiền thuê nhà một lần, cô và chủ nhà gần như không tiếp xúc gì thêm. Do nhiều năm tích góp lại nên đồ đạc trong phòng quả thực quá nhiều. Cô rất giỏi sắp xếp và thu dọn đồ đạc nhưng lại không nỡ vứt chúng đi. Sau khi ngồi đây ngơ ngác mười phút, cô phải có đến hai mươi lần nghĩ đến việc lấy thêm mấy thứ từ trong chiếc thùng đó ra. Nếu không phải dọn dẹp cả ngày mà cảm thấy hơi mệt mỏi thì cô đã hành động từ lâu rồi.
Điện thoại lại vang lên, là âm thanh thông báo của WeChat. Lâm Lẫm hận không thể chọc thủng một lỗ trên cục gạch đen kia. Nghĩ đến mình vừa đặt đồ ăn đêm, cô mới chộp lấy điện thoại.