Trong phòng khách rộng lớn, Tông Ngộ lòng như lửa đốt, cứ liên tục đi đi lại lại. Cuối cùng anh nằm dài trên ghế sofa trằn trọc, điện thoại vẫn bị nắm chặt trong tay mãi không đặt xuống.
Tông Tuấn Hà đi từ trên lầu xuống, chỉnh lại chiếc áo khoác lông chồn vừa mặc, gương mặt trang điểm đậm, trông như đã chuẩn bị xong xuôi. Từ xa nhìn thấy bộ dạng của anh, bà đã tỏ vẻ ghét bỏ. Trước tiên bà lẩm bẩm chửi “thằng chết tiệt này”, sau đó mới lớn tiếng hỏi: “Mày làm sao đấy? Người mọc giòi à? Ghế sofa dài bốn mét còn không chứa nổi đôi chân dài nửa mét của mày à?”
Tông Ngộ lướt màn hình điện thoại hai lần, nhìn màn hình không có gì thay đổi mới hỏi: “Băng thông rộng* này của mẹ đến lúc đổi chưa đấy? Mạng rõ chậm.”
*Băng thông rộng: Một loại đường truyền dữ liệu dùng để truy cập internet
Tông Tuấn Hà không hơi đâu phí lời với anh, thúc giục: “Nhanh lên, đứng dậy. Mẹ phải đi rồi, cả đám người đang đợi mẹ.”
“Mẹ cứ đi phần mẹ. Lúc con về, con đóng cửa cho mẹ là được.” Chỉ cần nghe giọng điệu là biết đang không mấy để tâm. Tông Ngộ còn thong thả nói đùa: “Sao vậy, mẹ còn sợ con ăn trộm châu báu, trang sức của mẹ à? Không đến mức đó, con đang đợi tin tức nên không tiện lái xe. Lát nữa con đi ngay.”
Tông Tuấn Hà lộ ra chút hứng thú, nói mỉa: Dự án mấy chục tỷ đây? Làm mày mỏi mắt trông chờ thế này.”
Tông Ngộ cười khẩy, ngồi bật dậy khỏi ghế sofa, mắt vẫn không rời khỏi điện thoại, giả vờ nghiêm túc nói: “Mẹ không hiểu đâu, bây giờ con đang rơi vào biển tình, giải quyết việc trọng đại của cuộc đời.”
“Sao mày suốt ngày rơi vào biển tình được nhỉ? Mày vừa bước khỏi cửa là thấy nước, cả cái đất Đông Bắc này đều là biển…”
“Mẹ nói ‘suốt ngày’ là sao? Con trai của mẹ chưa bao giờ làm gì trái đạo đức cả. Hai năm qua mẹ có thấy con hẹn hò với ai không?”
“Hai năm qua đúng là không có, không chịu nổi việc giác ngộ sớm đấy mà. Mày quên hồi cấp ba mẹ được giáo viên chủ nhiệm của mày mời tới là vì lý do gì à? Tao còn tưởng là chuyện tốt đẹp gì, kết quả là bị người ta dạy đời cho một tràng. Chuyện mày mắc lỗi liên quan gì đến mẹ? Từ khi mày chui ra khỏi bụng mẹ thì chúng ta đã là hai người khác nhau rồi…”
Mãi vẫn không thấy tin nhắn xác nhận kết bạn trên WeChat, bên tai lại văng vẳng lời cằn nhằn của Tông Tuấn Hà, sự kiên nhẫn của Tông Ngộ đã cạn kiệt. Anh không muốn nhớ lại chuyện cũ hồi cấp ba, vì vậy bèn đáp lại: “Được rồi, tiệc rượu còn đang chờ mẹ đấy, thiếu mẹ làm sao dám khai tiệc? Con ở đây chờ tin nhắn của con dâu mẹ. Mẹ đi kiếm tiền. Chúng ta không can thiệp lẫn nhau.”
Tông Tuấn Hà đứng trước tủ giày chọn giày, nhịn không được lại chế nhạo anh: “Con dâu mẹ có biết mình là con dâu mẹ không? Mỗi ở đây nghe mày nói ăn nói lung tung.”
Tông Ngộ cay cú, đang không biết phản bác thế nào thì WeChat cuối cùng cũng hiện tin nhắn mới. Anh như giải quyết được vấn đề gì quan trọng, dùng lòng bàn tay to lớn đập mạnh vào lớp vải da, phát ra một tiếng động lớn. Tông Tuấn Hà vừa mới xỏ một chiếc bốt da cao gót vào, giật mình đến mức suýt trẹo chân. Bà nghiêm mặt chửi anh: “Thằng mất dạy, mày muốn hù chết mẹ mày để mau chóng thừa kế di sản đúng không?”
Tông Ngộ đang nhìn vào đoạn chat trống rỗng, nghĩ cách làm sao bắt chuyện với Lâm Lẫm cho vừa tự nhiên vừa lịch sự nên khó tránh khỏi lạnh nhạt bà mẹ già. Trong phút chốc, anh nảy ra ý nghĩ bù đắp, vội vàng nói: “Mẹ mau đi đi, người ta đều đang đợi mẹ đấy. Lúc sắp về thì mẹ nói với con, con đến đón mẹ. Con sẽ mua cho mẹ một suất súp thịt cừu, năm cái bánh hạt dẻ của Trần Thăng Ký. Sau đó đưa mẹ về nhà an toàn. Sắp xếp như vậy đã ổn chưa?”
Mấy câu nói đã khiến Tông Tuấn Hà mỉm cười: “Con trai lớn của mẹ có vợ rồi mà vẫn chưa quên mẹ à?”
“Quên thế nào được, không nghĩ đến mẹ thì cũng phải nghĩ đến tài sản của mẹ chứ...” Tông Ngộ đối mặt với Tông Tuấn Hà vẫn có thể tỏ vẻ thành thục lão luyện, thản nhiên nói đùa. Nhưng đối mặt với Lâm Lẫm ở đầu bên kia điện thoại, anh thận trọng hơn nhiều, nửa ngày rồi vẫn không biết nên mở lời ra sao, lông mày nhíu chặt lại.
Tông Tuấn Hà lại chửi mắng thêm vài câu, tốn bao nhiêu công sức mới đẩy được bà ra khỏi cửa. Sau khi đóng sầm cửa lại, anh mới được yên tĩnh. Cuối cùng anh cũng đã nghĩ ra câu nói. Anh chậm rãi gõ chữ, ghi đầy đủ cả dấu chấm, dấu phẩy: Hi, Lâm Lẫm, đã lâu không gặp. Tôi nghe Tống Từ nói cậu định về quê, tình cờ tôi cũng cần lái xe đến Bắc Kinh có chút việc. Chuyển nhà kiểu gì cũng có mấy món đồ sợ va đập. Để tôi mang về hộ cậu. Cậu chọn giờ đi, tôi lúc nào cũng…
Còn chưa gõ xong chữ “được” và dấu chấm, Lâm Lẫm đã gửi tin nhắn tới trước. Tông Ngộ dừng tay lại, đọc kỹ dòng tin nhắn.
Lynn: Xin lỗi, Tống Từ nói nhanh quá. Tôi đã mua vé máy bay và gửi đồ hết rồi, không làm phiền cậu nữa.
Lời nói của cô tuy bề ngoài là không muốn làm phiền anh, nhưng thực tế lại là không cần anh, bảo anh đừng xen vào chuyện của mình. Tông Ngộ không phải là kẻ ngốc có EQ thấp. Huống hồ gì, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra. Anh ngồi đó nửa phút không nhúc nhích, cảm giác như toàn thân mình trần trụi chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi. Anh vốn định lao đầu vào biển tình, nhưng trong khoảnh khắc nhảy xuống lại bị cô rút cạn nước, rơi thẳng xuống hố.
Anh sững người tại chỗ thêm nửa phút nữa rồi đứng dậy chạy thẳng ra cửa. Tông Ngộ vứt điện thoại vào túi áo phao, thậm chí còn không mặc nó lên mà cầm trên tay rồi chạy ra ngoài. Xe đậu trong sân, cách anh năm bước chân. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, vừa đóng cửa lại đã bị gió lạnh làm cho rùng mình. Anh không vội lên xe mà đứng im tại chỗ, như muốn tự hành hạ mình để trút giận, hoặc là để mình thực sự bình tĩnh lại.
Chưa đầy ba giây, anh lẩm bẩm chửi thề một câu, lạnh đến mức nhảy dựng lên, vội vàng mặc áo khoác rồi lao vào xe.