Sau khi chỉnh lý hoàn toàn những ký ức hỗn loạn tưng bừng trong đầu, Trần Nhược ngồi trầm ngâm, trong đầu đã có một cái đại khái về thân phận mới này. Đại Tề Quốc ngoài trung ương hoàng thành còn có cửu châu bao gồm Giang, Ký, Diên, Hạ, Quý, Dương, Nghĩa, U, Nhạc.Trong tình thế hiện nay khi mà hoàng thất Tề gia ngày càng suy yếu, các châu quận đều tự thành các phe phái, Giang Châu có được tài nguyên phong phú với hệ thống sông ngòi dày đặc khiến giao thông và kinh tế phát triển hơn hẳn các châu quận khác, thêm vào đó là vị trí địa lý chiến lược, Giang Châu cùng Ký Châu dần dần trở thành cửu châu đứng đầu, những năm gần đây càng là ngấm ngầm lôi kéo đồng minh tạo thành phe phái riêng. Là đại công tử Trần gia danh môn vọng tộc, cha lại là một trong những người quyền lực nhất Đại Tề đương nhiên trong mắt người bình thường là cao quý không thể chạm, thế nhưng trên thực tế sẽ luôn có rất nhiều con mắt chăm chú vào trên người hắn, từ người của hoàng thất cho đến các châu quận khác, thậm chí là từ trong chính căn nhà của mình. Suốt nhiều năm đã qua Trần Phóng cùng Lý thị dựa vào quyền thế phủ Thái sư tại Giang Châu làm mưa làm gió, lôi kéo quan lại khắp nơi nhằm sớm mưu đồ trải đường cho vị trí thế tử.
Gần hai mươi mốt năm qua Trần Nhược biểu hiện ra bên ngoài cũng chỉ được coi là trung quy trung củ, không có gì nổi bật, bất quá trong ký ức của Trần Nhược nguyên chủ là đang ẩn nhẫn, hắn từng chiếm được cao nhân chỉ điểm, được truyền thụ cho một trương “Vô danh tâm pháp", dù chỉ mới tu luyện được chút da lông nhưng cũng coi như không tệ, chỉ tiếc nguyên chủ mỗi khi tu luyện đều luôn có cảm giác lực bất tòng tâm, không biết nguyên do vì đâu. Tên này cũng đã bắt đầu xây dựng thế lực bí mật của mình năm năm trước, thành lập Lạc Thủy hiên chuyên thu nhận trẻ mồ côi đào tạo thành sát thủ cùng nhân viên tình báo, đến nay đã trở thành một cỗ thế lực không thẻ coi thường, xem ra là vẫn vỗ cùng có dã tâm.
“Yên tâm đi huynh đệ, đã ta xuyên vào thân thể của ngươi chắc chắn sẽ thay ngươi làm ra một phen sự nghiệp vĩ đại, cái tên Trần Nhược này chắc chắn sẽ vinh quang sử sách.”
Lúc này ngoài trời hừng đông đã hiện, những tia nắng bình minh đầu tiên xuyên qua khe cửa chiếu lên khuôn mặt Trần Nhược với nụ cười đầy tự tin nở trên môi, tựa như báo hiệu cho sự bắt đầu của một vĩ nhân vĩ đại bắt đầu cất bước và sẽ đạp đỏ mọi chông gai thử thách trên con đường của mình...