Đại Tề Quốc: Phong Vân Dũng Động

Chương 2: Mẫu thân Lưu thị

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến mỗi lúc một gần hơn, âm thanh “cộp, cộp” của guốc gỗ nện xuống nền đá rõ ràng triển lộ ra tâm tình hồi hộp lo lắng của chủ nhân.

Bên ngoài hành lang, vườn trúc đón gió nhẹ lay, lá va vào nhau lách cách như tiếng thì thầm của đêm tối.

Một vị mỹ phụ nhân hớt ha hớt hải bước vào trong phòng, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt bên trong tràn đầy lo lắng như thiêu đốt, tay nắm chặt khăn lụa nhìn về Trần Nhược, trên đầu vai áo và mái tóc vẫn còn lưu lại vài bông tuyết đọng. Phía sau là một đoàn hạ nhân theo sát không rời, ai nấy đều nín thở, chẳng dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhìn mỹ phụ nhân, Trần Nhược không khỏi lấy lại tinh thần. Có lẽ do bản năng kiếp trước đầu lưỡi hắn bất tri bất giác liềm láp bờ môi khô khốc, một đôi tặc nhãn không ngừng chớp động, tròng mắt xoay chuyển, trong lòng âm thầm đánh giá nữ nhân ngồi trước mặt.

Mỹ phụ tuổi đã gần tứ tuần nhưng do cuộc sống an nhàn sung sướиɠ nên phong vận vẫn còn nguyên, trông như thiếu nữ đôi mươi, thời gian dường như lãng quên nàng, không hề để lại chút dấu vết nào. Khuôn mặt trái xoan, bờ môi mỏng, cặp mắt hồ lỵ sắc bén mà quyền rũ có thể hút hồn bất cứ nam nhân nào nhìn vào, dù là hiện tại bị nước mắt làm cho trở nên có chút sưng đỏ nhưng trong mắt Trần Nhược đây cũng là một loại phong vị khác, hoàn toàn không thể che mất vẻ mỹ lệ trời sinh. Mái tóc đen dày của nàng được chải chuốt tỉ mỉ, cẩn thận búi cao càng tô điểm thêm vẻ đoan trang nhã nhặn.

Nhìn xuống phía dưới, cơ thể hoàn mỹ được bao bọc dưới tấm áo khoác lông chồn dày dặn mà ấm áp, eo nhỏ một nắm, bộ ngực trập trùng sóng gợn nhấp nhô thoáng ẩn thoáng hiện theo từng nhịp thở dốc cũng không làm mất đi vẻ sang trọng quý phái trong từng hành động của nàng.

Nếu như theo kiếp trước tiêu chuẩn đánh giá mỹ nhân của Trần Nhược thì mỹ phụ trước mặt này tuyệt đối được chín phân, so với nàng những cái gọi là nữ minh tinh ở kiếp trước chính là không đáng để nhắc đến, quả nhiên đệ nhất mỹ nữ Đại Tề hai mươi năm trước trong ký ức không phải nói một chút như vậy mà ra, có thể tưởng tượng ra năm đó nàng đã từng làm không biết bao nhiêu nam tử say đắm đem nàng coi là nữ thần trong mộng.

"Nhược nhi, cuối cùng con cũng tỉnh lại, con suýt chút nữa đã dọa chết mẫu thân rồi có biết không."

Thanh âm nức nở tràn ngập lo lắng vang lên bên tai kéo Trần Nhược từ trong suy nghĩ mông lung trở về thực tại, tiếp theo đó một bàn tay ấm áp sờ lên khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng lau đi từng vệt mồ hôi nhơ nhớp bên trên, nhiệt độ từ lòng bàn tay tựa như một dòng nước ấm truyền vào tim Trần Nhược, một loại cảm giác chưa từng có cứ thế diễn sinh trong lòng hắn.

Trần Nhược vội vàng vứt bỏ mấy suy nghĩ không đúng đắn trong đầu, lần nữa ngẩng lên nhìn về phía mỹ phụ trước mặt, thời khắc này trong não hải hắn hỗn loạn tưng bừng, từng đoàn ký ức của nguyên chủ về mẫu thân như thủy triều tràn ngập, từ khi hắn nhận biết thế giới này đã luôn có sự hiện diện của mẫu thân.

Trần Nhược lúc này đã bản năng coi mình chính là nguyên chủ cơ thể này, lần đầu hắn tin tưởng tình mẫu tử thật sự tồn tại, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác huyết mạch tương liên chảy trong cơ thể mình.

Mẫu thân hắn Lưu thị cũng là chính thê của Tổng đốc Giang châu Trần Kiện. Lưu thị là điển hình danh môn khuê các, nhà mẹ đẻ là quan chính tứ phẩm Thái thường tự, tuy rằng so sánh với Trần gia thua kém không ít nhưng trong triều cũng có không nhỏ địa vị, cũng nhờ có Lưu gia đứng phía sau giúp đỡ mà Trần Kiện năm đó mới có thể chế ngự mấy vị huynh đệ của mình thành công leo lên Trần gia gia chủ chi vị trở thành người thắng sau cùng.

Bất quá sau này vì để ngồi vững chắc vị trí Tổng đốc Giang châu, năm Trần Nhược bốn tuổi Lý thị nữ nhi Thái sư đương triều được Trần Kiện cưới về trở thành Trần gia nhị chủ mẫu, không lâu sau đó thì nhị thiếu gia Trần Phóng ra đời, từ đây về sau cuộc sống của mẫu tử nguyên chủ không còn hạnh phúc như trước.

Lý thị tuy là vợ lẽ nhưng tính cách độc đoán, cậy vào gia thế nhà mẹ đẻ trong ngày thường thường xuyên chèn ép mẫu tử Trần Nhược, vị kia Giang Châu tổng đốc mặc dù đem đây hết thảy đều nhìn được trong mắt nhưng khi đó thế cục Trần Kiên vẫn còn phải dựa vào thế lực phủ Thái sư nên cũng một mặt nhắm một mắt mở bỏ qua, nhiều năm tích lũy đã khiến Lưu thị trở nên mềm yêu nhu nhược, đối với nàng toàn bộ hy vọng chỉ đặt vào Trần Nhược trên thân, vì Trần Nhược nàng có thể đối diện với tất cả.

Ký ức khắc sâu nhất của nguyên chủ đối với mẫu thân là vào năm hắn năm tuổi, khi ấy Trần Nhược bên người có một vị nhũ mẫu thân cận đã chăm sóc hắn, nàng ta ngày thường luôn cười nói hiền hòa, chăm sóc Trần Nhược cũng là mười phần cẩn thận.

Bất quá một buổi chiều hè năm đó, khi nguyên chủ được nhũ mẫu dẫn ra gần hồ sen chơi đùa hắn bất cẩn trượt chân té xuống, một tiếng "tõm" vang lên, mặt nước tĩnh lặng như mặt gương bị phá vỡ.

Một đứa trẻ năm tuổi cố gắng vùng vẫy lăn lộn, tay nhỏ cố gắng nắm chặt một gốc liên hoa, trên bờ chỉ có tiếng kêu la hoảng hốt của vị nhũ mẫu kia. Tình cờ làm sao đúng vào thời điểm đó người làm vườn cùng hạ nhân khác đều bị điều đi địa phương khác, rất nhanh nguyên chủ đã bị dìm ngập dưới làn nước lạnh như băng.

Hắn không biết lúc nào bản thân được cứu lên, trong cơn mơ màng hắn chỉ lờ mờ bắt được hình ảnh vị nhũ mẫu kia toàn thân ướt nhẹp run lấy bẩy quỳ gối trên mặt đất, xung quanh bị rất nhiều người bao vây lấy còn mẫu thân hắn thì mặt không biểu tình nhìn về phía nàng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu cảm này của mẫu thân.

Đó cũng là ký ức cuối cùng của hắn về vị nhũ mẫu kia, sau đó..nguyên chủ lại không còn một lần nhìn thấy nàng, đến mãi sau này hắn trưởng thành tình cờ một lần nghe đám hạ nhân già trong phủ nói chuyện hắn mới biết được kết cục của nhũ mẫu.

Trở về hiện tại, lúc này Lưu thị thu bàn tay về, thở dài ra một hơi, chỉ là bất chợt không khống chế được, lệ châu tuôn ra như mưa từ hốc mắt.

“Nhược nhi cuối cùng con cũng tỉnh rồi, mẫu thân còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại được con nữa, con đã hôn mê ba ngày rồi con có biết mẫu thân lo lắng như thế nào hay không."

Nghe mẫu thân thấp giọng nức nở Trần Nhược cũng không khỏi có chút cảm động, hốc mắt phiếm hồng, dù sao kiếp trước hẳn là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhân được cảm giác này, cảm giác được người thân quan tâm chăm sóc, lúc này trong lòng hắn vô cùng ghen tỵ với một cái Trần Nhược khác.

Hai mẹ con trở chuyện một khắc đồng hồ thị thì Lưu thị lo lắng sức khỏe nhi tử chưa hồi phục nên phân phó hắn sóm đi nghỉ ngơi sau đó dắt theo hai thị nữ trở về.

Sau khi tiên mẫu thân ra khỏi của, Trần Nhược trở về giường nhưng trần trọc suốt đêm nhìn lên trần nhà, hắn vẫn khó có thể chấp nhân việc bản thân đã xuyên không vào cơ thể này, liếc nhìn về phía chiếc gương cạnh tủ ánh mắt hắn không khỏi trở nên mờ mịt, chẳng lẽ trên thế gian có chuyên trùng hợp như vậy, cơ thể này không những trùng tên mà diện mao so với kiếp trước cũng không chút khác biệt, có lẽ tuổi tác cũng hệt như hắn ở thế giới kia....