“Tha cho ta... ta sai rồi...ta không muốn chết... cứu ta aaaaa”
Tiếng hét thảm của Trần Nhược vang lên trong đêm tối tăm, thanh âm khàn khàn chứa đầy sợ hãi truyền khắp Tổng đốc phủ.
Hắn bật dậy từ trên giường, thân ảnh mất kiểm soát lao về phía trước, cả cơ thể cao lớn đổ gục ầm ầm xuống sàn cẩm thạch lạnh lẽo.
Dù hiện tại là giữa mùa đông rét buốt nhưng cả người hắn lại đổ mồ hôi đầm đìa, khắp người đều là một cảm giác nhớt nháp khó chịu, đặc biệt là phần lưng, tấm áo trắng mỏng manh thậm chí bị mồ hôi nhuộm thành một màu ố vàng. Trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mồ hôi cùng nước mắt pha tạp lẫn nhau trở nên tái nhợt đi, nếu như có người thứ hai trong căn phòng này chắc chắn sẽ bị bộ dáng tựa như bóng ma này của hắn dọa sợ.
Sau vài giây hắn dần dần định thần, hít thật sâu cố giữ bản thân bình tĩnh trở lại. Trần Nhược từ từ giơ hai bàn tay lên, mười ngón tay lúc này vẫn chưa hoàn toàn nhận khống chế đang không ngừng run bần bật. Đưa tay sờ lên gương mặt mình, cảm giác ẩm ướt cùng lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ xúc cảm toàn thân, hắn tiếp tục sờ soạng khắp toàn thân, sau một hồi mới thở dài một tiếng xác định bản thân vẫn còn sống.
Trong đầu Trần Nhược lúc này đang hồi tưởng lại thời khắc cuối cùng trước khi mất ý thức liền không khỏi rùng mình, cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thân, chạy dọc sống lưng lên tới đỉnh đầu khiến hắn không tự chủ hắt xì thành tiếng, hai cánh mũi vì lạnh mà trở nên đỏ bừng.
Lúc này Trần Nhược ánh mắt mới chú ý tới cảnh vật xung quanh, trong ánh nến le lói hắn phát hiện căn phòng mình đang ở này được bài trí rất giống với các bộ phim cổ trang hắn từng xem trên ti vi, từ chiếc bàn cạnh bên hay chiếc tủ gỗ phong cách cổ xưa đặt ở cuối giường, trên giá thì chất đầy các thể loại sách cùng thư từ giấy báo, mỗi một loại đều được phân loại ghi chú rõ ràng, hắn lờ mờ có thể đọc được vài dòng chữ, chỉ là được viết theo lối chữ cổ nên hắn nhất thời chưa phân biệt được ý nghĩa.
“Lẽ nào... chẳng lẽ ta xuyên không rồi?”
Đúng lúc này bỗng nhiên một cơn đau đầu dữ dội truyền đến khiến Trần Nhược kêu lên thảm thiết, hai tay ôm đầu, gân xanh trên trán nổi cộm lên làm khuôn mặt hắn trở nên có chút dữ tợn, mồ hôi vốn dĩ đã dần khô lại chảy ròng ròng trên má. Một lượng lớn tin tức như thủy triều truyền vào trong não hải, từng bức tràng cảnh trong ký ức như một cuộn phim được trình chiếu trong đầu, còn hắn như một vị khách nhân cưỡi ngựa xem hoa, từ bên ngoài nhìn lấy từng đoạn ký ức.
“Đại Tề...Giang Châu Tổng đốc chi tử...Trần gia đại thiếu gia...lần đầu thai này nhân phẩm còn thật không tệ đâu.”
Tại trong ký ức tìm tới thân phận hiện tại của mình, Trần Nhược âm thầm thở ra một hơi. Hắn đã xuyên không vào cơ thể của trưởng tử nhà quan chính nhất phẩm Tổng đốc Giang Châu, cha hắn Trần Kiện có thể nói là một trong những người quyền lực nhất Đại Tề này. Trần gia đại thiếu gia thân phận này tại Giang Châu có thể nói là to hơn trời, tự nhiên là từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, từ đồ ăn thức uống đến y phục hàng ngày đều là tốt nhất, mỗi ngày ra ngoài đi lại đều có hạ nhân hầu hạ, Trần Nhược trước giờ đều chưa dám mơ tới một cuộc sống như vậy.
Tại thời cổ đại này như Trần Nhược lại trở thành trẻ mồ côi sợ rằng hắn còn chưa kịp lớn lên đã sớm ợ ra rắm, phải biết thời đại này sẽ không có cô nhi viện, trẻ mồ côi không bị chết đói chính là bị buôn bán làm nô ɭệ, nếu như được bán vào nhà giàu làm hạ nhân còn khá, ít ra còn có chỗ che nắng trú mưa, không phải lo cái ăn cái mặc, nếu như rơi vào tay những kẻ có mưu đồ xấu sợ rằng cả đời sẽ sống trong bi kịch.
Kiếp trước hắn vốn chỉ là một tên cô nhi được người ta nhặt về, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của cha mẹ lâu dần dưỡng thành tính cách phản nghịch nên suốt bao nhiêu năm trời hắn vẫn không được gia đình nào nhận nuôi. Hắn học hành không tử tế nhưng vô cùng thông minh, hắn cầm đầu một đám trẻ trong trại gây nên không biết bao nhiêu rắc rối cho mọi người xung quanh, từ trong bộ não ấy từng nghĩ ra không biết bao nhiêu mưu mô chước quỷ, khiến cho ban lãnh đạo trại trẻ sứt đầu mẻ trán. Chỉ là dù họ biết đến nhưng lại không bắt được chân sau của Trần Nhược hơn nữa hắn cũng không làm điều gì quá mức nên cũng đành để như vậy.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến mười sáu tuổi năm ấy Trần Nhược lần đầu gặp được bạch nguyệt quang của cuộc đời khiến hắn rung động, đó là một tỷ tỷ xinh đẹp lớn hơn hắn bốn tuổi, chỉ là đáng tiếc sau này hai người không thành đôi, chính vì vậy đã để lại chút định kiến về phụ nữ trong tâm trí chàng thanh niên mới lớn.
Được ông trời phú cho khuôn mặt đẹp trai chết người, sau khi trưởng thành Trần Nhược bước vào con đường trở thành một tên lăng nhăng chính hiệu, trong năm năm sau đó hắn đã lừa gạt tình cảm cùng tiền bạc của không biết bao nhiêu cô gái. Đối tượng của hắn là các tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp và các phú bà thành thục nhiều tiền, hắn coi việc chinh phục nữ nhân như là niềm vui thú duy nhất trong cuộc sống tẻ nhạt vô vị. Bất quá đi đêm lắm có ngày gặp ma, phi vụ cuối cùng của Trần Nhược trước khi xuyên không là một phú bà giàu có vô cùng xinh đẹp, hơn nữa lại tinh tế, không bám người như đám thiếu nữ mới lớn, hoàn toàn ăn đứt các con hàng trước đây của hắn.
Chỉ là bi kịch cho Trần Nhược nữ nhân hắn tưởng rằng sẽ là tri kỷ cuộc đời đó lại lừa hắn, nàng ta đã kết hôn hơn nữa còn là vợ của một tên đàn anh xã hội đen khét tiếng. Kết cục trong một lần đến nhà nàng cả hai đã bị tên đàn anh kia bắt gặp, khi đó hắn đang trong cơn say rượu, hắn với lấy con dao trên kệ bếp rồi lao vào Trần Nhược như một con mãnh thú. Ký ức cuối cùng của Trần Nhược là khoảnh khắc con dao sáng loáng phản chiếu dưới ánh đèn mà tên kia cầm trong tay đâm vào tới tấp vào cơ thể hắn, lúc này trong đầu Trần Nhược chỉ còn lại sự tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm.
Qua hồi lâu, trong căn phòng lại dần chìm vào yên tĩnh, chỉ có ánh nến bập bùng le lói chiếu sáng thân ảnh thiếu niên đang ngồi trên giường.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng bật mở, một cơn gió lạnh truyền tới cùng với tiếng lá cây xào xac ngoài sân, ngọn nến tùy theo dập tắt, đôi mắt của thiếu niên cùng theo đó mở ra, hai con ngươi tựa như hai viên bảo thạch lấp lánh trong đêm tối.
Lúc này Trần Nhược ẩn ẩn bắt được từng tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài hành lang cùng với tiếng người huyên náo. Trong tầm mắt hắn dần hiện lên từng thân ảnh đang xuyên qua màn đêm tiến tới, từng chiếc đèn l*иg trong tay họ như từng con đóm đóm chiếu sáng lập lòe trong màn đêm.
Tuy còn cách khá xa nhưng Trần Nhược lại rõ ràng nghe thấy một giọng nói ấm áp quen thuộc, cảm nhận được sự lo lắng tràn ngập trong mỗi câu từ. Trong đầu hắn bất tri bất giác hiện lên một nhân ảnh ung dung cao quý, nhớ tới mỗi cử chỉ hành động của nàng, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một cỗ cảm xúc ngổn ngang, khóe mắt bất chợt trào ra một giọt lệ châu...