Mặt trời theo thời gian dần lên cao, tiếng gà gáy vang vọng làm Trần Nhược đang đóng chặt hai mắt bừng tỉnh, lúc này trong đầu hắn đang hồi tưởng lại nguyên chủ trước khi vẫn lạc, tùy theo hắn không khỏi nhíu chặt mày, hắn biết được nguyên lai nguyên chủ nhận được tin tức từ Lạc Vũ Hiên rằng ở cách Giang thành về phía Đông một trăm ba mươi dặm Phong Hồi cốc trung có người nghe được những âm thanh kỳ quái vọng ra kèm theo đó là sương mù dày đặc, điều đáng nói là hiện tượng này chỉ xảy ra trong khoảng thời gian từ giờ Ngọ đến giờ Mùi mùng một, mười lăm và ba mươi hàng tháng, những ngày còn lại chẳng những không có âm thanh, sương mù cũng tự động biến mất vô cùng kỳ quặc. Nghe nói là có người tiều phu thường xuyên vào đây chặt củi đem đi bán nuôi gia đình, hành nghề đã vài chục năm, đến nửa năm trước mới phát hiện ra quái sự.
Nguyên chủ nghe tin bèn dẫn vài người đến dò xét nhưng sau khi bước vào màn sương mù họ lập tức bị mất dấu đối phương, một mình hắn loay hay tìm kiếm như con ruồi không biết phương hướng. Không biết qua bao lâu hắn tìm được một cửa hang ẩn nấp trong rừng cây, hai bên vách khắc lục những ký tự kỳ quái, tựa như văn tụ cổ, bất quá nguyên chủ từng đọc qua một chút thư tịch ghi chép về cái này nên có thể đại khái đọc được tám chữ thiên, địa, huyền, hoàng, vũ, trụ, hồng, hoang. Trong lúc lang thang xem xét những thứ khác nguyên chủ không chú ý va phải một chiếc cột đá in hình tượng phật Di Lặc, ngay sau đó có vô số tiếng gió thổi lên, một tiếng ‘siu” nhỏ bé vang lên chỉ tựa như chiếc lá rơi giữa rừng cây rộng lớn, tùy theo đó cổ Trần Nhược hiện lên một vết cắt mảnh tựa cánh ve, cơ thể tức khắc đổ gục theo. Làm hắn gian nan mở thật to hai con mắt nhìn lên hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một đôi mắt phượng đang ngó nhìn hắn, phía duới khuôn mặt là tấm mạng đen thần bí.
“Đôi mắt...thật đẹp...nhất định là....đại mỹ nhân...”
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu nguyên chủ trước khi chết đi.
“Chẳng lẽ là xúc động phải cơ quan nào đó?”
Tâm trí Trần Nhược một lần nữa trở về hiện thực, tay phải bất tri bất giác sờ lên cổ, hắn không khỏi thắc mắc vì sao mình có thể xuyên không vào cơ thể này được, mà cơ thể hiện tại là hoàn hảo, không có vết cắt chí mạng trên cổ trước khi chết, nghe mẫu thân Lưu thị nói rằng ba ngày trước mình hôn mê được đưa về trước cửa Trần gia, hôm nay là ngày mười chín, vậy nghĩa là ngày mười sáu mình được đưa về, điều này càng kỳ quặc hơn vì hắn cảm giác hẳn nguyên chủ đã trải qua vài ngày trong khu rừng đó, lương thực mang theo bên người cũng đã sử dụng hết.
Trần Nhược nghĩ tới những thành viên của Lạc Vũ Hiên đi theo hắn vào Phong Hồi cốc mà thở dài, trước mắt chỉ có thể tạm bỏ qua một bên, việc cấp bách trước mắt là cần quen thuộc võ công và thân thể này trước....