[Xuyên Nhanh] Quy Tắc Chân Chó

Chương 8: Trường trung học Plantagenet

Lần đầu Thiệu Dã gặp Tịch Quán Minh là vào hai năm trước, khi đó hắn còn chưa phải Chủ tịch hội học sinh, cùng lắm chỉ được coi như người đại diện học sinh phát biểu trong buổi lễ khai giảng.

Ngày đó hắn mặc bộ lễ phục đen với chiếc nơ đen xinh xắn ở cổ, mỗi một sợi tóc đều được chải chuốt kĩ lưỡng, từ đầu đến chân toát lên vẻ quý phái cùng nghiêm cẩn.

Ngôn từ của hắn phong phú hài hước, thái độ ôn hòa, so với những quý tộc hàng đầu kiêu ngạo không để ai vào mắt thì hắn thức sự quá gần gũi bình dị.

Trong trường có nhiều tin đồn về gia thế của hắn, cho tới tận bây giờ cũng không có lời giải thích rõ ràng nào, nhưng không một ai dám vì vậy mà coi thường hắn.

Hai năm trước, có một thành viên hoàng tộc cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tịch Quán Minh, không biết đã xảy ra chuyện gì, không lâu sau thì vị vương thất kia lại luôn miệng khen ngợi hắn không ngớt.

Ở Plantagenet có rất nhiều người giàu có, nhưng họ cũng được phân thành nhiều tầng lớp khác nhau, gia thế Thiệu Dã không tệ, cha anh vốn là chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng. Hồi Thiệu Dã còn học tiểu học, người đàn ông mập mạp đột nhiên trúng số phất lên chỉ sau một đêm, sau đó ông ta đầu tư vào một số dự án phát triển tốt, tới khi Thiệu Dã lên trung học, ông ta đã tích lũy được khối tài sản không nhỏ và mở hàng trăm chuỗi cửa hàng trên khắp cả nước.

Nhưng những tài sản này còn chưa đủ lọt vào mắt đám vương tôn quý tộc, trong mắt họ, Thiệu Dã và cha anh chỉ là đám người giàu mới nổi, không có tư cách dung nhập vào vòng tròn của họ.

Thiệu Dã đương nhiên không mấy hứng với vòng tròn của bọn họ, chỉ là đôi khi, mấy kẻ ngốc này lại hèn hạ đến mức khiến người ta không khỏi muốn tát cho hai cái.

Anh có thể vào được trường Plantagenet là do cha anh nhờ vả quan hệ từ khắp nơi, lúc vừa mới chuyển vào học, đám học sinh trong trường không dám trực tiếp gây hấn với anh, họ chỉ dám trộm cười cơ ngực lớn của anh, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, quá đáng hơn còn có người thừa dịp anh ngủ mà trèo lên giường len lén sờ ngực, kiểm tra xem có phải anh mặc áo độn ngực không.

Thiệu Dã: ".........."

Ngực bự thì làm sao! bộ ngực bự ăn hết của nhà mấy người à!

Chắc chắn là ghen tỵ! Ghen tỵ rõ ràng!

Thiệu Dã bất chợt mở mắt, dọa cho cái tên trộm sờ ngực kia sợ gần chết, trực tiếp té lăn từ trên thang leo xuống, còn chưa kịp bị anh bẻ gãy từng ngón tay thì đã lăn ra ngất xỉu.

Cuối cùng chuyện này chấm dứt bằng một câu xin lỗi của Thiệu Dã, bởi vì người bị anh dọa ngất là cháu trai của hiệu trưởng.

Khi đó anh liền hiểu, muốn sống an ổn ở Plantagenet cần phải tìm một lão đại, trở thành đàn em trung thành bậc nhất của hắn, lão đại sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh, không cần lo lắng về đám người đần độn này nữa, muốn bẻ gãy bao nhiêu ngón tay cũng được.

Người đầu tiền anh chọn chính là Tịch Quán Minh, vì chuyện này mà anh còn cẩn thận làm một cuộc khảo sát, âm thầm theo dõi hắn thời gian dài.

Thiệu Dã càng hiểu biết về Tịch Quán Minh thì càng chắc chắn rằng hắn chính là minh chủ của đời mình.

Nhưng..........

Minh chủ không quan tâm.

Ví dụ như tại đại hội thể thao mùa xuân năm nay, lúc đó Tịch Quán Minh đã trở thành chủ tịch hội học sinh, anh hiếm khi thấy hắn đổi một bộ đồng phục thường ngày màu xám tro, những thành viên trong hội học sinh sẽ rập khuôn đi theo sau lưng hắn, báo cáo cho hắn tiến độ sắp xếp của mỗi một hạng mục thi đấu, mỗi một người đến tìm hắn, hắn đều sẽ mỉm cười đáp lại, cho dù là đến xin kinh phí, hay là tới nhận phạt.

Thiệu Dã đạt được huy chương vàng trong cuộc thi chạy đua 100 mét, quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng hắn trong đám đông, hắn ngồi dưới khán đài chủ tịch, con ngươi chăm chú nhìn bảng thành tích, hệt như vị đế vương cổ xưa nắm giữ cả thiên hạ.

Đại hội thể thao năm đó Thiệu Dã đã tham gia tổng cộng ba hạng mục, cả ba đều đoạt được huy chương vàng, huy chương vàng là được đám lão già lãnh đạo trong trường trao tặng, anh đeo hết huy chương lên cổ sau đó chạy vòng quanh Tịch Quán Minh hai mươi vòng, hi vọng có thể được hắn chú ý.

Sau đó thực sự Tịch Quán Minh có chú ý đến anh, nhưng chỉ cho rằng Thiệu Dã đang làm nóng người, hắn nở nụ cười khích lệ với anh sau đó quay người bỏ đi, tiếp tục xử lý công việc.

Thiệu Dã tự an ủi mình không sao, chỉ cần đủ cố gắng, tìm được cơ hội chứng minh thực lực trước mặt hội trưởng đại nhân, hắn chắc chắn sẽ nhận ra sự ưu tú của anh, giữ anh lại bên cạnh, không bao giờ rời bỏ anh.

Trải qua chuỗi ngày ẩn núp, rốt cuộc cũng bắt được cơ hội tốt ngàn năm có một, để anh cứu được người trong lòng của hội trưởng sau đó còn tình cờ gặp được hắn.

Cảm ơn Khương Nghiên!

Cảm ơn Lục Nhất Hành đã bắt nạt Khương Nghiên!

Cảm ơn Tư Húc đã cho Lục Nhất Hành lý do để bắt nạt Khương Nghiên!

Cảm ơn tất cả!

Trên mặt Tịch Quán Minh không chút tức giận vì kế hoạch của hắn bị phá hỏng, hắn ôn hòa đúng mực nói với Thiệu Dã: "Bạn học này, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm xả thân vì nghĩa của cậu, rất xứng đáng nhận được khen ngợi từ trường, còn về Lục Nhất Hành, tôi sẽ trở về điều tra rõ hành vi bắt nạt bạn bè của cậu ta, nếu như là thật, hội học sinh nhất định sẽ phạt cậu ta. Nhưng tôi không hiểu, tại sao cậu lại muốn tôi và bạn học Khương Nghiên đi ăn tối cùng nhau?"

Thiệu Dã mờ mịt a một tiếng, sau đó đương nhiên hỏi: "Hội trưởng không thích Khương Nghiên sao?"

Tịch Quán Minh nghi ngờ hỏi lại: "Sao cậu lại cho rằng như vậy?"

Thiệu Dã đáp: "Buổi chiều hôm đó, ở sau phòng tập thể dục, tôi thấy hội trưởng đưa khăn tay cho Khương Nghiên."

Tịch Quán Minh lập tức nhớ ra, hôm đó Khương Nghiên vừa đánh mất sợi dây chuyền mà mẹ cô để lại, tức giận đến đầu óc mất khôn, chỉ tay mắng cả đám người có mặt ở đó, sau khi tỉnh táo lại thì hối hận, một mình núp sau phòng tập thể dục mà khóc, Tịch Quán Minh trông thấy bèn rút khăn đưa cho cô.

Hắn mỉm cười nói với Thiệu Dã: "Nếu lúc đó cậu là người đang khóc trước mặt tôi, tôi vẫn sẽ đưa khăn cho cậu."