Hệ Thống Cẩu Nịnh Cấp Thần

Quyển 1 - Chương 8: Nếu khi đó người khóc trước mặt tôi là cậu, tôi cũng sẽ đưa khăn tay cho cậu

Thiệu Dã lần đầu tiên gặp Tịch Quan Minh là vào hai năm trước.

Khi ấy Tịch Quan Minh vẫn chưa phải là Chủ tịch hội học sinh, chỉ là đại diện học sinh lên phát biểu trong lễ khai giảng.

Hôm đó, hắn mặc một bộ áo đuôi tôm màu đen, nơi cổ áo cài một chiếc nơ đen nhỏ tinh xảo.

Mỗi sợi tóc đều được chăm chút kỹ lưỡng, từ đầu đến chân toát ra vẻ quý phái và nghiêm cẩn.

Lối nói chuyện của hắn vừa dí dỏm vừa duyên dáng, thái độ lại ôn hòa, so với đám quý tộc thượng đẳng thường tỏ ra ngạo mạn kia thì quả thật khác một trời một vực.

Về xuất thân của hắn, trong trường vẫn luôn có nhiều lời đồn đại, đến giờ vẫn chưa có kết luận rõ ràng.

Nhưng chính vì thế mà không ai dám xem thường hắn.

Hai năm trước từng có một thành viên hoàng tộc cố ý ra mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tịch Quan Minh.

Không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết không lâu sau đó, người kia mỗi lần nhắc đến Tịch Quan Minh đều là lời khen ngợi không ngớt, hết sức tán thưởng.

Trường công lập Plantagenet không thiếu người giàu, nhưng giới nhà giàu cũng có phân đẳng cấp.

Xuất thân của Thiệu Dã cũng không tệ.

Cha cậu vốn chỉ là ông chủ một tiệm bán đồ ăn sáng nhỏ. Khi Thiệu Dã còn học tiểu học, người đàn ông cao lớn mập mạp ấy trúng một tấm vé số, bất ngờ đổi đời chỉ sau một đêm.

Sau đó lại được cao nhân chỉ dẫn, đầu tư vào mấy dự án ăn nên làm ra. Đến khi Thiệu Dã học cấp hai, nhà họ đã tích lũy được một khoản tài sản không hề nhỏ, đồng thời mở hàng trăm chuỗi nhà hàng trên khắp cả nước.

Tuy nhiên, trước mặt những dòng dõi quý tộc lâu đời, đống tài sản này chẳng đáng để mắt tới.

Trong mắt họ, Thiệu Dã, cha cậu, và những kẻ "mới giàu" kiểu như vậy, phát đạt chỉ trong mấy chục năm, đều chỉ là lũ nhà giàu thô lỗ, không đủ tư cách bước chân vào giới của họ.

Tất nhiên, bản thân Thiệu Dã cũng chẳng mặn mà gì với cái giới đó.

Chỉ là đôi khi, mấy tên ngốc kia tự dưng cứ thích rước họa vào thân, khiến người ta thật sự muốn tát cho vài cái cho hả giận.

Cậu có thể vào được Trường công lập Plantagenet là nhờ cha cậu chạy vạy khắp nơi, nhờ vả đủ kiểu mới lo xong thủ tục.

Khi vừa chuyển trường, đám người kia không dám công khai gây sự với cậu, chỉ dám đứng sau lưng cười nhạo, bảo cậu “ngực nở não tàn”, “tay to chân dài, đầu óc rỗng tuếch”.

Thậm chí quá đáng hơn, có người còn lợi dụng lúc cậu đang ngủ, lén trèo lên giường, sờ trộm ngực cậu để xác minh xem có phải đang mặc áo độn cơ bắp nhân tạo hay không.

Thiệu Dã: “…”

Ngực to thì làm sao? Có ăn cơm nhà tụi nó, hay uống nước nhà tụi nó đâu!

Ganh tị! Rõ ràng là ganh tị trần trụi!

Hôm đó Thiệu Dã đột ngột tỉnh giấc, làm cái kẻ đang mò mẫm kia sợ đến phát khϊếp, trượt chân ngã lộn từ thang giường xuống đất.

Chưa kịp để Thiệu Dã bẻ từng ngón tay của hắn như bẻ đũa, đối phương đã bị dọa đến ngất xỉu trước.

Cuối cùng chuyện này khép lại bằng việc Thiệu Dã phải trực tiếp xin lỗi, vì cái người bị cậu dọa ngất kia lại là cháu ruột của hiệu trưởng.

Cũng từ khoảnh khắc đó, Thiệu Dã hiểu ra một điều.

Nếu muốn sống yên ổn ở Trường công lập Plantagenet, cậu nhất định phải tìm cho mình một lão đại.

Cậu sẽ là đàn em trung thành nhất, còn lão đại sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cậu.

Đến lúc đó, khỏi phải nể mặt lũ ngu ngốc kia, thích bẻ tay ai thì bẻ.

Người đầu tiên cậu chọn chính là Tịch Quan Minh.

Vì chuyện này, Thiệu Dã còn nghiêm túc lập ra cả một “giai đoạn khảo sát” rồi âm thầm quan sát hắn suốt một thời gian dài.

Cậu càng tìm hiểu về Tịch Quan Minh, càng tin chắc mình cuối cùng đã gặp được minh chủ đích thực trong cuộc đời lang bạt này.

Nhưng mà——

Minh chủ không thèm để tâm.

Ví như đại hội thể thao mùa xuân năm nay, khi ấy Tịch Quan Minh đã là Chủ tịch hội học sinh.

Hắn hiếm hoi khoác lên người bộ đồ thể thao màu xám nhạt.

Người của hội học sinh theo sát từng bước, liên tục báo cáo tiến trình các hạng mục thi đấu.

Bất kể là ai tới gần hắn, từ người đến xin kinh phí đến kẻ cúi đầu nhận lỗi, hắn đều mỉm cười tiếp nhận.

Thiệu Dã giành giải nhất cự ly chạy 100m, quay đầu tìm kiếm bóng dáng ấy giữa đám đông.

Hắn ngồi dưới khán đài danh dự, mắt cụp xuống, chăm chú xem bảng tổng hợp thành tích trong tay, y như một vị hoàng đế cổ đại, sinh ra là để nắm giữ thiên hạ.

Năm đó, Thiệu Dã tham gia ba nội dung, đoạt cả ba huy chương vàng.

Huy chương do mấy ông già trong trường trao, cậu chẳng cảm thấy có gì to tát.

Điều duy nhất cậu làm là đeo hết ba chiếc huy chương vàng lên cổ, rồi chạy vòng quanh chỗ của Tịch Quan Minh hai mươi mấy vòng, chỉ mong thu hút được sự chú ý từ hắn.

Về sau Tịch Quan Minh quả thực đã chú ý tới cậu, có điều dường như hắn tưởng cậu đang khởi động, còn mỉm cười khích lệ, sau đó cởϊ áσ khoác ra, tiếp tục xử lý công việc trước mặt.

Thiệu Dã tự an ủi bản thân.

Không sao cả, chỉ cần cố gắng đủ nhiều, tìm được cơ hội thể hiện thực lực với Chủ tịch đại nhân, hắn nhất định sẽ nhìn ra điểm sáng của mình, giữ mình lại bên cạnh, từ đó về sau không thể sống thiếu mình nữa.

Sau một thời gian dài mai phục âm thầm, cuối cùng cậu cũng chờ được cơ hội nghìn năm có một.

Không chỉ cứu được người trong lòng của Chủ tịch, mà còn có thể “vô tình gặp gỡ” Chủ tịch sau đó.

Cảm tạ Khương Nghiên!

Cảm tạ Lục Nhất Hành, kẻ đã bắt nạt Khương Nghiên!

Cảm tạ Tư Húc, người đã cung cấp lý do để Lục Nhất Hành bắt nạt Khương Nghiên!

Gương mặt của Tịch Quan Minh vẫn không thể hiện chút bối rối nào vì kế hoạch bị đảo lộn.

Hắn vẫn dịu dàng nói với Thiệu Dã như mọi khi:

“Bạn học này, tôi rất khâm phục dũng khí nghĩa hiệp của cậu, tôi cho rằng nhà trường nên tuyên dương hành động của cậu."

"Còn chuyện bạn học Lục Nhất Hành bắt nạt Khương Nghiên, tôi sẽ điều tra kỹ sau khi trở về."

"Nếu đúng là sự thật, hội học sinh sẽ đại diện trường xử lý nghiêm túc."

"Chỉ là tôi không hiểu, vì sao cậu lại muốn Khương Nghiên cùng tôi dùng bữa?”

Thiệu Dã ngơ ngác “ơ” lên một tiếng, sau đó đương nhiên hỏi lại:

“Chủ tịch không phải thích Khương Nghiên sao?”

Tịch Quan Minh thoáng sững lại như chưa từng nghe chuyện này, khó hiểu hỏi:

“Sao cậu lại nghĩ vậy?”

Thiệu Dã nói:

“Chiều hôm đó, ở phía sau nhà thi đấu, tôi thấy Chủ tịch đưa khăn tay cho Khương Nghiên mà.”

Tịch Quan Minh lập tức nhớ ra cậu đang nói tới chuyện gì.

Hôm đó Khương Nghiên vừa làm mất chiếc mặt dây chuyền của mẹ, bài thuyết trình nhóm mà cô chuẩn bị kỹ suốt nửa tháng lại bị thành viên cố ý phá hỏng.

Cô tức đến mức mất kiểm soát, mắng té tát tất cả mọi người.

Sau khi trấn tĩnh lại thì hối hận, liền trốn ra phía sau nhà thi đấu khóc thút thít, tình cờ bị Tịch Quan Minh bắt gặp.

Và thế là xảy ra cảnh tượng mà Thiệu Dã nhìn thấy.

Hắn mỉm cười nói với Thiệu Dã:

“Nếu khi đó người khóc trước mặt tôi là cậu, tôi cũng sẽ đưa khăn tay cho cậu.”