Hệ Thống Cẩu Nịnh Cấp Thần

Quyển 1 - Chương 7: Lão đại của cậu là ai?

Thiệu Dã liếc nhìn Khương Nghiên vẫn đang bị trói vào gốc cây, trong lòng khoái chí vô cùng.

Sau một thời gian dài quan sát kỹ lưỡng, cậu chắc chắn lão đại của mình có cảm tình với Khương Nghiên.

Với tư cách là một đàn em đủ tiêu chuẩn, chu đáo, có chí cầu tiến, cậu cảm thấy mình rất cần thiết phải tạo cơ hội cho lão đại.

Đặc biệt là khi đồ ngốc Tư Húc kia dường như cũng để mắt tới Khương Nghiên, vậy thì lão đại sao có thể thua được chứ!

Lão đại nhất định phải là người mạnh nhất!

Mặc dù hiện tại lão đại vẫn chưa thừa nhận cậu là đàn em chính thức, nhưng Thiệu Dã tin rằng, chẳng mấy chốc hắn sẽ nhận ra giá trị của cậu thôi.

Khương Nghiên thấy Thiệu Dã đang đứng đó cười lẩm bẩm một mình thì bắt đầu thấy sờ sợ, cô khẽ nói:

“Bạn học, cảm ơn cậu nhé.”

Thiệu Dã ngẩng đầu lên, xoa cằm, không vội cởi dây trói cho cô, mà nói:

“Cảm ơn thì khỏi đi, bạn học Khương à. Ngày mai đi ăn một bữa với lão đại của tôi nhé.”

Khương Nghiên: “…”

Cô thoáng có cảm giác kiểu như thoát hổ nhập lang, vừa ra khỏi miệng hùm đã lại gặp sói.

Khương Nghiên khàn giọng hỏi:

“Lão đại của cậu là ai?”

Thiệu Dã nghiêng người về phía trước, cúi đầu lại gần, thần bí nói nhỏ:

“Mai gặp rồi sẽ biết thôi. Tôi đặt bàn rồi, tầng ba nhà hàng Luosting, bàn số 17 cạnh cửa sổ.”

Khương Nghiên mím môi. Cô biết nếu không đồng ý, e là tối nay sẽ phải qua đêm cùng lũ muỗi trong rừng.

… Dù sao thì mùa này, muỗi chắc cũng gần chết hết rồi.

Cô đành đáp:

“Được, tôi sẽ đi.”

Thiệu Dã hài lòng nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, vừa giúp cô cởi dây trói vừa dặn:

“Lúc ăn nhớ khen tôi trước mặt lão đại vài câu đấy nhé.”

Khương Nghiên: “…”

“Tôi là Thiệu Dã.” Cậu nói.

Khương Nghiên khẽ đáp một tiếng:

“Ừ.”

“Ừ là sao?”

“Nhớ rồi.” Khương Nghiên nói.

Thiệu Dã quăng sợi dây xuống đất, phủi tay nói:

“Được rồi, cậu đi đi.”

Nhưng Khương Nghiên lại không rời đi ngay.

Cô đứng yên tại chỗ, nhìn Thiệu Dã, vẻ mặt do dự như muốn nói lại thôi.

Thiệu Dã quay lại nhìn cô, hỏi:

“Nhìn tôi làm gì? Định để tôi tiễn cậu về à?”

Cô lắc đầu, nghiêm túc nói với Thiệu Dã thêm một câu cảm ơn, rồi mới xoay người rời đi.

Tâm trạng Thiệu Dã vô cùng sảng khoái, vừa đi vừa ngân nga điệu gì đó, hướng về ký túc xá.

Vừa đi tới bên hồ, cậu ngẩng đầu lên thì thấy có người đang tiến về phía mình.

Người đó mặc một bộ vest đen, cà vạt lụa đen, áo sơ mi được cài kín cúc tới tận cổ không thiếu một chiếc nào.

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng giày da gõ lên bậc đá cẩm thạch.

Dưới ánh đèn đường mờ vàng, dáng người cao ráo ấy trông vừa lạnh lùng vừa có vẻ thong dong không để tâm đến mọi thứ.

Khi nhìn rõ gương mặt người đó, mắt Thiệu Dã sáng lên, vội vàng chạy tới, nhiệt tình chào hỏi:

“Chào buổi tối, hội trưởng!”

Người đó chính là Tịch Quan Minh, Chủ tịch hội học sinh của Trường công lập Plantagenet.

Hắn có làn da rất trắng, ngũ quan sắc nét đến mức mang hơi hướng tấn công, nhưng biểu cảm lại luôn ôn hòa.

Ngay cả khi tức giận, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười nhạt như không có gì xảy ra.

Vừa thấy Thiệu Dã, Tịch Quan Minh mỉm cười lễ độ, hỏi:

“Bạn học, sắp tới giờ đóng cửa ký túc rồi, sao cậu vẫn còn ở đây?”

Thiệu Dã cười hì hì, nói:

“Hội trưởng, tôi có tin vui muốn báo cho anh!”

“Tin gì?” Tịch Quan Minh hỏi.

Thiệu Dã lập tức kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra bên hồ, không thiếu một chữ, bao gồm cả việc cậu đã đe dọa Khương Nghiên, bắt cô ấy phải đến dùng bữa trưa ngày mai tại nhà hàng Luosting cùng với lão đại của cậu.

Mà “lão đại” đó tất nhiên chính là người gây mưa gọi gió, một tay che trời ở Trường công lập Plantagenet – Tịch Quan Minh.

Còn cái tên Tư Húc kia? Đến làm trợ lý đánh giày cho hội trưởng còn không xứng!

Tịch Quan Minh vẫn giữ nụ cười trên môi.

Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt tròn trịa, có phần không ăn nhập lắm với thân hình gầy cao của Thiệu Dã , nơi ấy rõ ràng đang viết bốn chữ to đùng: “Mau khen tôi đi”.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn thật sự không biết nên nói câu nào để đáp lại cho cậu vừa lòng.