[Xuyên Nhanh] Quy Tắc Chân Chó

Chương 7: Trường trung học Plantagenet

Thiệu Dã liếc nhìn Khương Nghiên vẫn còn đang bị trói trên cây, trong lòng thầm vui vẻ, sau một thời gian dài quan sát, Thiệu Dã chắc chắn lão đại của anh có ý với Khương Nghiên.

Thân là một đàn em có đủ tư cách, là tri kỉ luôn nỗ lực tiến về phía trước, anh cần phải vì lão đại mà tạo ra cơ hội.

Hơn nữa tên ngốc Tư Húc kia hình như cũng có hứng thú với Khương Nghiên, lão đại của anh không thể thua vào lúc này!

Lão đại phải là người lợi hại nhất!

Tuy tạm thời lão đại vẫn chưa thừa nhận thân phận đàn em của anh, nhưng Thiệu Dã tin rất nhanh anh sẽ được hắn công nhận.

Khương Nghiên thấy Thiệu Dã vẫn đứng đó cười ngốc, trong lòng trống rỗng, cô nhỏ giọng: "Bạn học, cảm ơn cậu."

Thiệu Dã ngẩng đầu, sờ sờ cằm, không lập tức giúp cô cởi trói, anh nói: "Cảm ơn thì không cần, bạn học Khương, ngày mai đi ăn cơm với lão đại tôi."

Khương Nghiên: "........"

Cô hoảng hốt nhận ra mình vừa thoát khỏi hang hổ rồi lại bước vào hang sói, Khương Nghiên khô khốc hỏi: "Lão đại cậu......là ai?"

Thiệu Dã hơi nghiêng người về phía Khương Nghiên, ghé sát thần thần bí bí mà nói: "Ngày mai cậu gặp sẽ biết, tôi đã đặt chỗ tốt rồi, Luosting bàn số 17 ngay cửa sổ lầu 3."

Khương Nghiên mím môi, nếu cô không đồng ý, chỉ sợ đêm nay phải ngủ trong rừng với muỗi.

Mùa này bị muỗi đốt chết cũng không kì lạ lắm.

Cô đành phải đáp: "Được, tôi sẽ đi."

Thiệu Dã hài lòng nở nụ cười lộ ra hai cái răng nanh trắng sáng, vừa giúp Khương Nghiên cởi trói vừa nói: "Lúc ăn cơm nhớ nói giúp tôi vài lời tốt trước mặt lão đại."

Khương Nghiên: "............."

"Tôi tên Thiệu Dã." Anh nói.

Khương Nghiên a một tiếng.

A là ý gì?

"Nhớ kĩ chưa?" Thiệu Dã hỏi.

Khương Nghiên đáp: "Nhớ rồi."

Thiệu Dã ném dây thừng xuống đất, phủi phủi tay: "Được rồi, cậu đi đi."

Khương Nghiên không lập tức đi ngay, cô đứng tại chỗ nhìn Thiệu Dã, muốn nói lại thôi.

Thiệu Dã nhìn qua, hỏi cô: "Nhìn tôi làm gì? Còn chờ tôi đưa cậu về sao?"

Khương Nghiên lắc đầu, nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn với Thiệu Dã, sau đó xoay người rời đi.

Tâm trạng Thiệu Dã rất tốt, anh ngâm nga một bài hát nhắm hướng kí túc xá mà đi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy có người đi về phía mình, hắn mặc tây trang màu đen, thắt cà vạt tơ lụa cũng màu đen, nút áo sơ mi được cài một cách cẩn thận.

Cộp cộp cộp.

Giày da nện lên bậc thang cẩm thạch, dưới ánh đèn mờ nhạt, thân ảnh cao lớn trông có vẻ thờ ơ.

Khi thấy rõ diện mạo người đi tới, hai mắt Thiệu Dã sáng lên, vội chạy sang, thân thiết hỏi: "Chào buổi tối, hội trưởng."

Người này chính là chủ tịch hội học sinh trường Plantagenet, Tịch Quán Minh.

Da hắn rất trắng, mặt mũi tinh tế mà sắc bén, cảm giác rất có tính công kích, nhưng biểu cảm của hắn lại rất ôn hoà, ngay cả khi tức giận, trên mặt hắn cũng chỉ mang theo ý cười nhàn nhạt.

Nhìn thấy Thiệu Dã, Tịch Quán Minh mỉm cười đúng mực, hỏi anh: "Bạn học này, kí túc xá sắp đóng cửa rồi, sao vẫn còn ở đây?"

Thiệu Dã cười hì hì: "Hội trưởng, tôi có tin tốt muốn nói cho cậu."

"Cái gì?" Tịch Quán Minh hỏi.

Thiệu Dã lập tức kể lại toàn bộ sự việc vừa phát sinh khi nãy, bao gồm cả lời đe doạ Khương Nghiên sau đó, khiến cô phải chấp nhận ăn trưa cùng lão đại ở Luosting vào ngày mai.

Lão đại của anh đương nhiên chính là Tịch Quán Minh, người hô phong hoán vũ một tay che trời ở trường Plantagenet.

Nụ cười trên mặt Tịch Quán Minh vẫn duy trì như cũ, hắn nhìn đôi mắt tròn xoe không hợp với vóc dáng của anh, trong đôi mắt tròn tròn ngốc nghếch kia viết đầy mấy chữ "mau tới khen tôi mau tới khen tôi", trong phút chốc, hắn thực sự không biết phải nói cái gì cho đúng.