Hai cô gái thoáng chần chừ.
Làm tới mức này liệu có quá đáng quá không?
Ban đầu chẳng phải chỉ định trói Khương Nghiên lại qua đêm thôi sao?
Nếu chuyện này bị thầy cô biết, bọn họ e là cũng không yên thân.
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau lên!”
Lục Nhất Hành quát.
Ánh trăng sáng vằng vặc xuyên qua tán cây rậm rạp, rải rác vài tia sáng nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất. Tiếng côn trùng trong bụi cỏ bỗng im bặt, thay vào đó là tiếng sột soạt của giày giẫm lên lá khô.
“Làm cái trò gì đấy? Khuya thế này không ngủ, tụ tập ở đây bắt nạt người ta hả?”
Một giọng nam bất ngờ vang lên từ phía sau nhóm Lục Nhất Hành. Giọng trầm thấp, nhưng lại xen vào đó một chút hứng thú kỳ quái khiến người nghe khó đoán tâm trạng.
Tất cả đồng loạt quay đầu lại.
Dưới ánh trăng mờ, họ thấy một chàng trai cao lớn đang từ từ bước tới.
Cậu trông tầm hai mươi tuổi, dáng người cao ráo vạm vỡ, đầu cắt ngắn gọn gàng, trên người là chiếc sơ mi trắng đồng phục của trường, chất vải hơi mỏng, mơ hồ để lộ phần cơ ngực rắn chắc bên dưới.
Lục Nhất Hành không ngờ vào giờ này vẫn có người tới đây.
Hắn không nhớ mình từng gặp người này bao giờ, theo bản năng liền cho rằng đó là người mà Khương Nghiên gọi đến giúp.
Hắn lườm cô một cái, trong bức thư nặc danh đã viết rõ chỉ cho phép một mình cô đến, vậy mà lại dám lén dẫn theo người khác.
Lục Nhất Hành lên tiếng hỏi:
“Cậu là học sinh chuyên thể thao à? Lớp nào? Có biết bọn tôi là ai không?”
Thiệu Dã nghe vậy thì khựng lại, đưa tay gãi đầu, mặt mày mơ hồ:
“Học sinh chuyên thể thao cái gì cơ?”
“Không phải cậu là học sinh thể thao à?” Lục Nhất Hành nghi hoặc hỏi lại.
Thiệu Dã đáp tỉnh bơ:
“Không phải.”
Lục Nhất Hành lập tức tỏ vẻ khó hiểu:
“Vậy cậu vào Plantagenet kiểu gì?”
Thật ra không phải hắn cố ý coi thường đối phương, mà là nhìn dáng vẻ người trước mặt, tay chân thì phát triển mà đầu óc trông có vẻ lại không theo kịp.
Hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi người này có thể giải nổi một bài toán khó.
Thiệu Dã bỗng lộ vẻ mặt như đang nhìn một thằng ngốc, thản nhiên đáp:
“Cha tôi giàu mà. Còn cậu không phải cũng thế sao?”
Không khí bỗng rơi vào im lặng.
Quả thực, những học sinh có thể vào được Plantagenet thì phần lớn đều là con nhà quyền thế hoặc đại gia lắm tiền.
Nhưng vấn đề là, nếu Thiệu Dã cũng nhờ tiền mà vào được, thì sao lại đứng ra vì Khương Nghiên?
Cậu ta không biết cô đã đắc tội với Tư Húc sao?
Nếu ra mặt giúp cô lúc này, chẳng khác nào tuyên chiến với Tư Húc, cũng tức là chọc vào tổ ong của toàn bộ giới quý tộc học sinh trong trường.
Hoặc là…
Đầu óc cậu ta đúng là có vấn đề.
Trong lúc còn đang suy đoán, Lục Nhất Hành nghe thấy Thiệu Dã bật cười khe khẽ, giọng điệu âm trầm, rồi đột ngột nhe răng cười toét, để lộ hai hàm răng trắng bóng:
“Không đi à? Đợi tôi gϊếŧ sạch mấy người xong mới chịu chạy hử?”
Dứt lời, cậu cười phá lên, tràng cười vang vọng trong đêm, đầy hoang dại và hiểm độc, chẳng khác nào một tên phản diện chính hiệu trong phim điện ảnh.
Lục Nhất Hành càng chắc chắn tên này đầu óc có vấn đề.
Hắn nhớ rõ, trường này đâu phải cứ có tiền là vào được, trước khi nhập học vẫn phải trải qua kiểm tra mà.
“Đây là Trường công lập Plantagenet, đâu phải là nhà tù Plantagenet.” Một nữ sinh buông lời châm chọc, nhưng giọng lại không giấu được sự bối rối.
Thiệu Dã thản nhiên nói:
“Trường công lập thì sao? Bọn cậu chẳng phải cũng đang bắt nạt người khác ở đây à? Tôi chỉ là ra tay hơi mạnh, chứ có cố ý đâu.”
Hắn nắm chặt tay, khớp ngón tay vang lên răng rắc, rồi nhướng mày nhìn về phía Lục Nhất Hành và đám người phía sau:
“Muốn chơi thì lên luôn đi, từng người một hay cả lũ cùng xông vào?”
Chưa kịp để họ trả lời, Thiệu Dã đã thêm:
“Cả lũ cùng lên đi, tôi không có nhiều thời gian. Một lát nữa ký túc xá khóa cửa rồi.”
Lục Nhất Hành hừ lạnh một tiếng:
“Khẩu khí cũng lớn đấy.”
“Lớn hay không, lát nữa ăn một cú sẽ biết liền.” Thiệu Dã lướt mắt qua hai cô gái phía sau Lục Nhất Hành, giọng điệu nhàn nhạt:
“Nói trước, tôi đánh người không phân biệt trai gái. Không muốn bị vạ lây thì đừng có thò mặt ra trước mắt tôi.”
Nói xong, cậu xắn tay áo sơ mi lên, rồi gỡ thêm hai nút áo vàng bên dưới. Những đốm sáng lốm đốm chiếu xuống ngực cậu, nổi bật lớp da màu mật săn chắc.
Cậu bước về phía Lục Nhất Hành, bóng của cậu còn phủ tới trước cả nắm đấm.
Lục Nhất Hành cũng cao gần mét tám, vậy mà khi đối diện vẫn bị khí thế của Thiệu Dã đè ép đến nghẹt thở.
Thiệu Dã không khách khí, vừa tới gần liền tung thẳng một cú đấm về phía mặt Lục Nhất Hành.
Cú đấm rít gió, Lục Nhất Hành vội vàng né tránh trong chật vật.
Nắm đấm của Thiệu Dã đập thẳng vào thân cây phía sau hắn, phát ra một tiếng “đoàng” trầm vang, mặt cây như lõm xuống một mảng.
Lục Nhất Hành không dám tưởng tượng, nếu cú đấm đó đập trúng đầu mình thì sẽ thành cái dạng gì.
Rõ ràng, tên này, đúng là đầu óc có vấn đề thật!
Đến lúc này, hai cô gái kia cũng chẳng dám tiếp tục chen vào. Hai người còn lại nhìn thấy khí thế điên cuồng như chó dại của Thiệu Dã, cũng chẳng còn gan nào mà xông lên.
Lục Nhất Hành nghiến răng, trừng mắt nói:
“Cậu cứ chờ đấy cho tôi!”
Rồi—
Hắn quay người, cắm đầu bỏ chạy.
Bốn kẻ còn lại thấy Lục Nhất Hành bỏ trốn, cũng chẳng dám nán lại lâu, lập tức rút lui không còn bóng dáng.
Thiệu Dã: “…”
Cái trình này mà cũng dám đi bắt nạt người khác à?
Tư Húc chọn đàn em kiểu gì vậy trời?
Vẫn là lão đại của cậu có con mắt tinh đời hơn.